Tôi suy nghĩ vô số
lần, có thể bỏ qua thằng nhóc này thì tốt quá, tôi không cần lo cho cái
tên ngu ngốc không hiểu gì này, lại không muốn khiến cho thằng nhóc này
đau lòng. Sao tôi lại dính phải cái tên như cậu vậy?
Tôi phát hiện hắn cầm lại tay của tôi, nhẹ hỏi: “Miru?”
Nháy mắt mấy cái để rũ bỏ nước mắt, tôi cầm lấy cổ tay áo dùng sức lau mặt,
ngẩng đầu đỏ mắt nhìn hắn, vẻ mặt hắn dịu dàng nhưng cũng hơi sững sờ
nhìn tôi, tựa hồ chưa từng gặp qua trường hợp này và cũng không tìm thấy cách giải quyết. Ngây ngốc mà lại đặc biệt bình tĩnh, chỉ có người da
mặt dày như hắn mới có thể như thế.
“Giống như cậu có chuyện của mình phải làm, tôi cũng có con đường của mình phải đi, nếu tôi muốn về
Esme, cậu không thể tùy hứng cắt đứt đường lui của tôi như thế.” Dù cậu
hiểu hay không, có tác dụng hay không, tôi vẫn phải nói suy nghĩ của
mình cho hắn biết.
“Nhưng tôi không muốn cho cô trở về.” Hắn nằm ngả người ra sau, số táo trên đất lại bị dập thêm vài quả, nói chắc
chắn như đinh đóng cột, lại không hề tức giận.
Tôi dại ra trừng
gương mặt thanh tú đáng yêu của hắn, có một giây, tôi cực kỳ muốn cắn
mạnh tay hắn, cậu không hiểu tiếng người sao? Lance.
Tôi thừa
nhận thiên tài đều là siêu nhân, hoặc là người ngoài hành tinh, cho nên
tôi không nói ngôn ngữ sao Hỏa thì cậu sẽ không hiểu có phải không?
Trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu, hắn vô tư vuốt mái tóc dài ra sau đầu, hoa
văn của giá chữ thập màu đen ở dưới bóng râm của tóc làm nền cho gương
mặt tối tăm của hắn, dáng vẻ ‘ông đây muốn thế nào là được thế ấy’.
Tôi cúi đầu nhìn bàn tay hắn trong lòng bàn tay tôi, sau khi yên tĩnh mới
thở dài nhẹ nhõm một hơi, thôi vậy, thật hết cách với thằng nhóc này.
“Chrollo.” Tôi nhẹ nhàng cười rộ lên, cứ nghĩ đến tương lai là tôi liền đau đầu,
sớm hay muộn cũng sẽ bị thằng nhóc này hành đến mức chết sớm, tôi ngẩng
đầu dùng giọng điệu hài hước nói với hắn “Vậy... nếu cậu quan trọng hơn
Esme thì sao?”
Có một số chuyện, thật sự rất đơn giản.
“Cô nói nếu sao?” Hắn dễ dàng cắt đi điểm mấu chốt, lạnh như băng nhanh chóng nói “Vì sao là nếu?”
“Ừ, cũng phải, cậu luôn không thừa nhận liên từ giả thiết ‘nếu’ này, vậy
thì Chrollo... cậu quan trọng hơn Esme, được không.” Giọng nói của tôi
mềm nhẹ, cố ý mang theo sự ngọt ngào cười nói của con gái, không có nếu, vậy thì cậu quan trọng hơn Esme, được không.
Tôi càng cười càng sáng lạn, kỳ thật có gì là không thể chứ “Đúng rồi, cậu quan trọng hơn
sách của tôi, hoa tôi trồng, bạn bè của tôi, bầu trời của tôi, những
người tôi yêu mến, cậu nói được không?”
Toàn bộ đều là cố ý, cố ý dùng giọng nói ngọt ngào nhất, thái độ trẻ con nhất, có giống làm nũng không?
Hắn không còn tươi cười nữa, trong đôi mắt không có ánh sáng ấy chỉ có sự
cố chấp ngưng kết, lại vỡ tan trong nháy mắt. Tôi nhìn thấy những điểm
màu xanh lạnh li ti giấu ở sau màu đen sâu không thấy đáy kia, dễ dàng
tràn ra.
Tim đập của hắn có một giây trở nên nhanh hơn, tôi vươn tay túm lấy áo sơmi trắng trước ngực hắn bị dính bẩn từ quả quýt, không chút phòng bị ngả vào trong lòng hắn, cảm nhận độ ấm không bao giờ thay đổi của hắn, sau đó trong tiếng tim đập nhanh của hắn, tôi hơi ngẩng
đầu, nhẹ nhàng hôn hắn, một cái hôn rất mềm mại.
Hắn lúc này,
phòng bị lơi lỏng hơn cả tôi, chúng tôi tựa hồ đều quên điều cơ bản nhất khi hôn môi là phải nhắm mắt lại, cho nên màu sắc đôi con ngươi của hắn nhiễm màu xanh thuần khiết của đôi mắt tôi.
Hắn thật sự rất
thích ngẩn người, tôi cười nhẹ, dừng nụ hôn nhẹ nhàng trước khi hắn ngẩn người xong, sau đó ở khoảng cách gần đến mức có thể cảm thụ hô hấp của
đối phương, tôi nhìn đôi mắt in màu xanh của hắn, yêu chiều nói:
“Chrollo, em yêu thương anh cả đời, anh nói được không?”
Không
có ai nói cho anh sao, muốn yêu nhau thì đầu tiên phải đứng đắn tỏ tình, phải thề non hẹn biển, thâm tình dứt khoát đi tỏ tình, nếu không thì
sao có thể xem như yêu nhau chứ.
Tôi nắm chặt bàn tay ấm áp của
hắn, nghiêm túc nhìn đôi mắt luôn không hiểu biểu đạt cảm xúc chân thật
như thế nào của hắn, vẫn vui vẻ tiếp tục nói: “Em đặt anh ở trong lòng,
nơi quan trọng nhất, anh quan trọng hơn bất cứ ai, anh nói được không?”
“Quan trọng, là cái gì?” Nếu lúc trước, để ngủ được, hắn còn có thể nghĩ ra
phương pháp đọc thơ, vậy thì hiện tại thằng nhóc đang ra vẻ thông minh
này, chắc chắn ngay cả thơ cũng sẽ không biết đọc, hắn chỉ biết mang
gương mặt không chút thay đổi, vô tội không hiểu.
“A, anh biết
mà.” Tôi nghịch ngợm cười gật đầu với hắn, tôi đã nói rõ ràng đến thế
rồi, sao cậu có thể không hiểu, cậu chỉ là không tin mà thôi “Chrollo,
cái gọi là vĩnh viễn cũng chỉ là cả đời mà thôi, cả cuộc đời người rất
ngắn, anh vừa đọc sách vừa ngây người, cho nên không hề có chút mạnh mẽ
nhiệt huyết của nam thanh niên chút nào, nam thanh niên sao có thể thiếu đi sự nhiệt huyết chứ, sao có thể dễ dàng e ngại lời hứa vĩnh viễn
không phản bội như vậy.”
Cho nên đã nói cậu đừng nên rảnh cái là lười nhác chạy vào phòng ngâm mình vào núi sách như vậy, cậu sắp trở
thành con mọt sách rồi.
“Em nói anh quan trọng hơn Esme, là ý gì?” Hắn nháy mắt mấy cái, lạnh nhạt yên tĩnh, bỗng mở miệng hỏi một câu lạc đề.
“Anh nói được không.” Tôi cười cực kỳ ngọt ngào, giọng nói trong trẻo mềm
mại làm nũng, biết rõ nhưng vẫn hỏi, không biết từ lúc nào, đối với
giọng điệu cố ý làm nũng của tôi, hắn luôn bó tay hết cách.
“À.” Hắn giơ tay khẽ ôm miệng, sau đó quay đầu đi, chỉ để một bên mặt về
phía tôi, nhìn chăm chú vào chồng táo bên cạnh, trả lời ậm ừ.
Tôi tò mò cúi người nghiêng đầu nhìn gương mặt vô cảm của hắn, thằng nhóc này... đang thẹn thùng sao?
Chậm rãi vươn hai tay, tôi đứng trên hai gối ôm lấy hắn, hắn vẫn không chịu
quay đầu, tựa hồ hoàn toàn không có phản ứng gì với động tác quá thân
mật của tôi.
Tôi chạm nhẹ vào mái tóc màu đen rối bù vì bị gió
thổi mạnh của hắn, sợi tóc mềm mại đáng yêu thật giống hắn, từ từ nhắm
hai mắt đặt cằm mình lên vai hắn, cảm nhận được cái ôm ấm áp của hắn
cùng tiếng tim đập không thay đổi.
“Từ hôm nay trở đi, Chrollo
Lucifer là người quan trọng nhất của Miru Sylvia, dù anh ở nơi nào, em
đều đặt anh trong lòng em. Chrollo, không phải sợ, không phải sợ anh
buông lỏng tay là em sẽ biến mất không thấy đâu. Em sẽ không phản bội
anh, em sẽ không rời khỏi anh, em sẽ không làm anh bị thương tổn, anh
không phải sợ em sẽ biến mất, em yêu thương anh cả đời, bất luận anh ở
nơi nào, em vẫn yêu thương anh cả đời, anh nói được không.”
Chrollo, em yêu thương anh cả đời.
Tôi từ từ nhắm hai mắt, nhẹ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói, dịu dàng như khúc hát ru, như muốn in dấu sâu đậm nhất, khắc lên tiếng tim đập bình tĩnh
của nhau.
Tại đây, ở trong góc sáng sủa chỉ có quýt và táo bị
dập làm nền, dưới ánh mặt trời trong suốt, một nửa sáng một nửa bóng râm xuyên thấu không khí nhìn thấy hai đứa ngốc đang ôm lấy nhau, giống như trên thế giới này không còn gì quan trọng, chỉ có hai người đang ôm
nhau ấy mà thôi.
Có vẻ như, hắn thất thần rất lâu mới định thần
lại, vươn tay kia chạm nhẹ vào mái tóc của tôi, thong thả cẩn thận, sau
đó mới trả lời rất rõ ràng “Được.”
Tôi rốt cục không nhịn được
cười ra tiếng, gắt gao ôm hắn, dù sao thằng nhóc da dày này sẽ không bị
nghẹt thở. Đúng là bó tay, ngay cả trả lời cũng thật ngốc, cậu như vậy,
sao có thể có cô bé đáng yêu nào coi trọng cậu chứ, ngây ngô ngu ngốc.
“Miru, em muốn cái gì?”
Tôi ôm hắn rất chặt nên không nhìn thấy gương mặt thiếu rất nhiều biểu cảm
cơ bản của hắn, nhưng có vẻ như hắn không để ý, thuận miệng hỏi như vậy, lại trẻ con mang theo sự hoang mang hiếm có.
Tôi trầm mặc một
hồi, cười mở to mắt, luôn cảm thấy mình càng ngày càng xấu xa, rất thích nhìn thấy dáng vẻ hắn không biết làm sao, tôi dùng giọng nói ngọt ngào
như mật nhẹ nhàng nói: “À, em muốn anh không kiêng ăn, thân thể khỏe
mạnh, em muốn Lance có thể bình an cả đời.”
Hắn yên lặng hồi lâu, mới không nhẹ không nặng “Ừ” một tiếng.
Từ rất sớm, tôi phát hiện ra thằng nhóc này rất thích cảm giác được người
khác yêu chiều, chỉ cần nghiêm túc nói với hắn những “Lời ngon tiếng
ngọt” đáng yêu ấy, thì hắn sẽ bó tay hết cách, hắn luôn mang cho tôi cảm giác rằng hắn chẳng bao giờ lớn lên cả.
“Đúng rồi, giúp em mua
vé tàu bay ngày mai, em muốn về Esme, nhớ đưa em đến nhà ga được không.” Tôi đẩy hắn ra một chút, cười hỏi rất đương nhiên.
Hắn lạnh
nhạt nghiêm mặt, mím môi tạo ra độ cong đáng yêu, nhìn tôi một lúc, hình như đang đợi tôi thay đổi ý định, tôi cười tủm tỉm nhìn hắn chằm chằm.
“Ừ.” Hắn ngây ngốc xong mới không mặn không nhạt đáp ứng.
Tôi kéo hắn đứng lên, chân gần như tê rần, tôi ngẩng đầu mới phát hiện bầu
trời xinh đẹp bắt đầu nhuộm đẫm ráng đỏ, mặt trời chiều ngả về tây, tôi
nắm tay hắn nhìn bầu trời nói: “Đói bụng không? Mặt trời sắp xuống núi
rồi, làm thế nào bây giờ, em còn chưa mua thức ăn chiều.”
“Miru.” Hắn nhẹ nhàng gọi tôi một tiếng, sau đó không cho tôi thời gian phản
ứng, vươn tay kéo tôi vào trong ngực đầy mùi hương hoa quả của hắn, vẫn
mở mắt cúi đầu xuống dịu dàng hôn tôi.
Tôi hoàn toàn sửng sốt,
nụ hôn này không hề có một chút vội vã, mềm mại trong trẻo giống như nụ
hôn ban nãy vậy. Tôi nhìn đôi mắt quá gần hắn, vẫn lạnh lẽo vô cảm, tôi
vươn ngón tay véo véo nhẹ mặt hắn, hắn mới lui lại, dừng động tác ‘sàm
sỡ’ này.
“Lần sau không được làm loại chuyện này ở công cộng,
biết không?” Tôi cảm giác gương mặt mình hơi nóng lên, học cái gì cũng
nhanh kinh khủng, tôi vẫn cảm thấy loại chuyện này rất kỳ quặc.
“Lần sau rồi nói.” Hắn rất nghiêm túc lấy lời mà trước kia tôi từng nói để trả lời.
Trí nhớ tốt thì rất giỏi sao? Tôi cầm cổ tay áo dụi dụi môi, nhìn lại phát
hiện bên kia, có người đang núp sau bức tường, đang lộ một đôi mắt tội
nghiệp nhìn chúng tôi, tôi lập tức vô cùng xấu hổ.
“Ừm... Chúng
tôi đến mua quýt.” Tôi khom người xuống đất, nhặt lên một quả quýt còn
tươi mới, nói với ông chủ dáng người tròn vo núp sau bức tường, cực kỳ
chột dạ.
“Không... Không không không... Không cần tiền.” Ông chủ khóc méo mặt nói.
Có lẽ, lần sau không nên nhảy từ tầng hai trăm xuống mua quýt, thật sự rất có lỗi với quán hoa quả của người ta.
Tôi kéo kéo áo tên đứng sau mình, nhỏ giọng hỏi: “Lance, anh mang theo tiền không, mua quýt.”
Hắn lạnh lùng cười ra tiếng, sau đó tôi nghe thấy ông chủ người ta gào khóc nói: “Thật sự... Thật sự không cần tiền đâu! Không cần! Hai người muốn
bao nhiêu cũng được hết!!!”
Tôi thở dài một hơi, đau đầu thật.
Khi trở về, ánh chiều hoàng hôn kéo dài bóng dáng chúng tôi trên con đường
bằng phẳng đến đấu trường Trên Không, tôi bóc vỏ một quả quýt chậm rãi
đi theo hắn đi về, hai tay hắn xách hai túi quýt, còn có vài quả táo mà
ông chủ ‘tặng’.
“Tối nay đành phải ăn bánh quýt, đúng rồi, không biết còn trứng gà không.” Tôi bóc vỏ quả quýt tiếp theo hình cánh hoa
rồi để vào lòng bàn tay đưa cho hắn ăn, hắn rất tự nhiên cúi đầu dùng
miệng lấy.
“Anh muốn trà vỏ quýt, pha đường phèn.” Hắn xách một đống quýt, bắt đầu tính toán số quýt này có thể làm bao nhiêu trà vỏ quýt.
“Được, trà vỏ quýt để giải nhiệt cũng không tệ, tuy rằng phơi khô hơi phiền
toái, không biết ngày mai trời có nắng không, em cũng nên mua thuốc say
xe.”
Hoàng hôn ở sau lưng đấu trường Trên Không, mặt trời dần
dần lặn xuống, chúng tôi giống như tản bộ chậm rãi đi trở về, thời tiết
hôm nay thật đẹp.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đừng nghi hoặc vì số chữ trong chương này thiếu, tôi vì một chương này mà nôn ra ba lít máu.
Ngồi trở lại góc tường tìm tìm lại mình, thì ra một quyển sách này viết đến tận đây, tôi cũng chỉ muốn nói một câu mà thôi.
“Chrollo Lucifer, tôi tìm một người đến yêu thương anh cả đời, anh nói được không.”