Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 128: Lance, ở khách sạn đi



Tôi chậm rãi tỉnh lại trong tiếng mưa rơi, Esme đã bắt đầu vào mùa đông, mưa nện vào cửa sổ thủy tinh đang đóng, âm thanh trong trẻo thanh thúy.

Vươn tay ra khỏi ổ chăn, đầu còn có chút mơ màng, tôi vừa dụi dụi mắt vừa đi ra khỏi lồng ngực ấm áp của hắn.

Vừa mới nhấc đầu ra, bàn tay tôi đang dụi mắt liền vỗ nhanh xuống đệm giường, cảm giác da đầu như run lên.

Có chút bất đắc dĩ quay đầu oán giận cái tên chỉ biết ngủ nướng kia “Lance, đừng túm tóc em.” tật xấu quỷ gì vậy, thật vất vả mới thích ứng với sức mạnh của hắn, bây giờ tôi lại phải rối rắm chuyện sau khi tóc tôi mọc dài, hắn lại có thêm thói quen xấu là khi ngủ luôn thích nắm lấy tóc tôi không chịu buông ra.

Hắn nửa mở đôi mắt đen mơ ngủ kia, trong mắt nồng đậm âm u nói cho tôi biết hắn vẫn chưa tỉnh táo.

Tôi có chút đau lòng vươn tay mềm nhẹ che lại đôi mắt hắn, sau đó đến gần hắn, hôn trấn an lên má hắn “Không sao, anh cứ ngủ tiếp đi.”

Dù suy nghĩ bao nhiêu phương pháp, chứng mất ngủ của hắn cho tới bây giờ vẫn không đỡ hơn, chỉ cần ra ngoài, dù là ngắn ngủi một tuần hoặc là hai tháng, hắn đều tự hành hạ mình đến mức không ngủ một lần nào trong suốt thời gian đó. Cho nên mỗi lần đi xa, hắn luôn mang về một đôi mắt quầng đen cấp bậc gấu mèo, chỉ có tên biến thái quá thừa ý chí mới có thể chống đỡ thời gian dài không ngủ, mà lý trí lại không sụp đổ như vậy.

Tôi sâu sắc cảm nhận được dưới sự nhẹ giọng trấn an của tôi, hắn thả lỏng nhắm mắt lại, tôi mới buông tay mình ra.

Kỳ thật cũng không phải là cho tới bây giờ, lý trí hắn chưa từng sụp đổ, chỉ là khi sụp đổ, bề ngoài hắn lại hoàn toàn bình tĩnh, cho nên chỉ cần hắn không biểu hiện cụ thể, thì ngay cả thành viên bang cũng không phát hiện ra, mắt quầng đen như vậy mà lại luôn có trật tự sắp xếp hết thảy mọi vấn đề, kỳ thật hai chân đều chạm đến sự cực đoan điên cuồng rồi.

Tôi cầm lấy bàn tay của hắn trong chăn, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng gỡ từng lọn từng lọn màu xám bạc ra khỏi các kẽ ngón tay của hắn.

(Tojikachan: Vừa dùng từ điển convert, cho nên mới biết màu xám bạc của tóc Miru là màu xám bạc, từ giờ ta sẽ dịch ‘màu xám bạc’ thành ‘màu xám bạc’ nhé)

Để tóc dài kỳ thật rất phiền toái, nhưng nếu cắt thì lại đáng tiếc. Từng giai đoạn tuổi, nên làm bề ngoài sao cho trông gần sát với tuổi thực tế, nhưng bởi vì thân thể tôi đặc thù, tôi có vẻ dậy thì muộn, cho nên bề ngoài trẻ hơn và ngây thơ hơn so với tuổi thực tế. Để tóc dài có thể cải thiện điều này, ít nhất có thể làm tôi trông thành thục một chút.

Nhiều lọn tóc vướng mắc giữa các ngón tay gấp khúc tự nhiên của hắn, tôi bó tay nhìn đuôi tóc rối trong tay hắn, càng gỡ càng rối, không biết hắn quấn quanh vào ngón trong một giây như thế nào mà lại làm ra mớ rối tung như thế.

Thằng nhóc phiền toái, ngay cả tóc cũng có thể trở thành trò chơi nhỏ, cố chấp, chơi mãi không biết mệt.

Tôi cúi đầu, hơi ngẩng mắt lên nhìn thấy gương mặt ngủ im lặng thật sự vô tội của hắn, đường cong ngây ngô theo năm tháng rèn luyện mà dần trở nên thành thục, đáng tiếc phần thành thục này không đủ để thay đổi gương mặt trẻ con của hắn, hay là do hắn là người có năng lực Niệm nên luôn trẻ tuổi đến mức quá đáng? Dù sao bề ngoài vẫn thanh tú có thừa, quá mức nho nhã, nếu không nói cho người khác tuổi thật thì có thể giả vờ làm học sinh.

Do dự nghe tiếng mưa rơi ngoài phòng, trong không gian có khí lạnh đầu đông, tôi nghĩ nghĩ, đành cẩn thận bò lại ổ chăn, dụi vào ngực ấm áp của hắn một lần nữa, hắn tự nhiên hơi nghiêng người vươn tay ôm lấy tôi, lọn tóc rối giữa các ngón tay hắn vẫn không có ý muốn buông ra.

Tôi nhắm mắt lại có chút bất mãn lẩm bẩm “Lần sau không được như vậy, Lance.” ngủ nướng thì cũng không nên lôi kéo tôi ngủ nướng cùng, tuổi càng lớn, tính càng trẻ con.

“Chỉ cần em gỡ được tóc ra thì chẳng phải là dậy được rồi sao.” Hắn nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn vì vừa ngủ say, không hề để ý chuyện chiêu nhỏ của mình bị vạch trần.

Tôi buồn ngủ nhẹ giọng nói: “Anh biết rõ em không gỡ được, mau ngủ đi, trời sắp sáng.”

“Ừ.” Hắn khẽ lên tiếng, rồi lại khôi phục im lặng, một lát tỉnh lại vừa rồi chính là do hắn cảm thấy cần tỉnh lại, cho nên hiện tại lại chìm vào giấc ngủ sâu.

Ngoài phòng, tiếng mưa rơi vẫn không ngừng, mùa đông của Esme thường xuyên mưa, thời tiết này thích hợp ngủ nướng nhất. Tôi vỗ vỗ lưng hắn, có chút bất đắc dĩ vì đồ lười có khi cũng được người ta cho phép, đáng tiếc lại không đành lòng lay hắn tỉnh lại, ngày hôm qua sau khi hắn trở về, tôi không biết hắn đã không ngủ bao lâu.

Cứ nghĩ đến chuyện hắn quá mệt mỏi mà trở nên tùy hứng trẻ con đến mức không chịu nghe đạo lý, đành để hắn muốn ngủ nướng thì cứ tiếp tục ngủ nướng đi.

Toàn bộ hoa hồng Đại La đã héo tàn, chỉ còn lại khung cảnh đầy màu xanh của lá đứng lặng không tiếng động trong mưa, vùng màu xanh nhạt này tính cả dây leo hoa hồng trên cửa cổng nhà, đều phải đợi đến mùa xuân và mùa hè mới có thể nở hoa một lần nữa. Chỉ có hoa Nguyệt một năm bốn mùa mới nở rộ vào ban đêm, hoặc là ở trong ngày mưa mùa đông sẽ mọc ra những nụ hoa nửa nở nửa chụm hay sáng lên.

Hoa Vị Tử thì không cần khí hậu và độ ấm, chủ nhân vườn nhà hàng xóm không quan tâm đến sự chết sống của những đóa hoa này, cho nên tôi thường không nhìn nổi mà thỉnh thoảng hay cầm kéo lớn sang để cắt đi những bông hoa Vị Tử đã mọc dài ra khỏi vườn.

Đôi khi, thực vật có sức sống mạnh mẽ như cỏ Vĩ Cẩu cũng có một mặt bất lợi, ví dụ như hoa này có thể chỉ trong một đêm sẽ từ nóc nhà bạn vươn dài ra để khuênh khoang với chim Bạch Nha, sau đó bạn sẽ phát hiện trên nóc nhà hàng xóm ngoài đàn chim bay tới ăn hoa Tử ra, còn có một đống lông chim và cứt chim.

Tôi ngồi trên ghế dài, im lặng cầm một đôi giày vải màu đen thuần túy sắp làm xong, đang dùng kim chậm rãi khâu giày vào mặt dép lê. Nhưng dù hoa trong vườn nhà hàng xóm tươi tốt đến mức nào, đối với Majo mà nói kỳ thật cũng không khác gì, vì Majo đã trở về Meteorcity rồi, tính tính thời gian cũng đã được nửa năm.

Tôi cẩn thận khâu từng mũi từng mũi dày lên, hàng năm, những đôi giầy đi ra ngoài chỉ nên sửa lại ở chỗ chất liệu và khâu thủ công lại, màu đen thuần có thể khiến người ta không dễ nhìn ra vết bẩn khi đi đường.

Đôi giày này là để tặng Shalnark, tôi phát hiện hắn rất thích giày vải thoải mái, nhưng mãi không tìm thấy đôi nào thích hợp, cho nên rất lâu trước kia tôi đã giúp hắn làm giày vải. Tôi phát hiện từ lúc tôi tặng hắn đôi giày đầu tiên, hắn không còn gọi tôi là “Con Chuột Nhỏ” nữa, mà là đứng đắn gọi tên tôi, điều này khiến tôi có chút dở khóc dở cười vì những người không được tự nhiên này.

Không dám đi tính toán thời gian trôi qua như thế nào, có vài thứ đã sớm hoàn toàn thay đổi, có vài thứ lại vĩnh viễn không thay đổi.

Đã rất lâu, tôi không thực sự nhớ tới quyển truyện tranh ấy, cho dù thường xuyên nhìn thấy thành viên băng Ryodan, cho dù mấy năm nay không ít lần họ về Meteorcity, cho dù bang chủ sớm thành thói quen về nhà đúng hạn, nhưng những chuyện đó đều không liên quan đến tình tiết trong truyện tranh, đều chỉ là cuộc sống của tôi mà thôi.

Tôi lấy một cuộn chỉ màu đen trong giỏ ra, bắt đầu xâu kim, đầu sợi màu đen nhẹ nhàng ở trên đầu ngón tay xuyên qua lỗ kim. Tôi cầm kim nhìn phía sô pha, dáng vẻ hắn ăn no thiếu ngủ, lười biếng cầm bút máy viết ghi chú lên những quyển sách lịch sử bên cạnh để giết thời gian.

Nói đến sự thay đổi, hình như tôi và hắn là người thay đổi ít nhất, dù là bề ngoài trẻ con hay là tính cách. Tôi thì bởi vì đã sớm hình thành tính cách từ kiếp trước, cho nên ngoài sự từng trải và cảm giác càng ngày càng hiểu và đồng cảm với thế giới này ra, kỳ thật cũng không có gì thay đổi.

Còn hắn thì đã hình thành tính cách quá sớm, cho nên ngoài bản lĩnh càng ngày càng khôn khéo ra, và còn càng lớn thì càng ở nhà nhiều, hình như cũng không thay đổi mấy. Vẫn là thằng nhóc tùy hứng hễ có hứng thú là muốn làm gì thì làm, không có hứng thú thì chết cũng không thay đổi.

Có khi nhìn hắn, lại nghĩ đến mình, cũng thật ngượng ngùng, hai chúng tôi kỳ thật thực lãng phí lương thực, cũng lãng phí thời gian trôi qua, dù ăn đến mức nào cũng không thay đổi, tốt xấu cũng phải cao chút mới không phụ lòng ngày ba bữa cơm những năm gần đây chứ.

“Miru, em có tin những thứ như linh hồn không?” Hắn lật sách, hình như nhìn thấy thứ gì đó thú vị, bắt đầu dùng bút máy viết chú thích lên trang sách.

Tôi nghe ra sự bâng quơ trong giọng nói của hắn, thản nhiên liếc hắn một cái, thấy mái tóc màu đen của hắn lại rối bời lên, cho nên tôi nhìn thấy rõ ràng đường viền giá chữ thập chính giữa trán hắn.

“Tin chứ.” Hắn bâng quơ hỏi, tôi tùy ý trả lời. Không có linh hồn thì tôi có thể ngồi ở đây khâu giày vải sao? Không biết Majo sống thế nào rồi, hình như ở Meteorcity có một vài người muốn lột da anh ấy. Tôi vẫn không hối hận vì lúc trước đã bức Majo bỏ quyền bảo vệ tôi, không thể cứ lãng phí năng lực của anh ấy ở trên người tôi được. Majo là gió, tôi không cho phép mình trở thành xiềng xích vĩnh cửu của anh ấy.

“Nếu loài người có linh hồn, vậy nếu chết, có thể trở nên vĩnh hằng không thay đổi.” Hắn lại rút ra một quyển sách ở chỗ mình nửa nằm, bút máy nhẹ nhàng di chuyển vài vòng tròn ở trên ngón tay hắn.

“Bất luận là từ góc độ tôn giáo hay là khoa học để trình bày và phân tích, linh hồn đều là một thứ có thể tồn tại lâu dài. Nhưng đối với anh mà nói, dù cái gọi là thông tin về mọi sinh vật trong Sinh Vật học có trong đầu óc anh, hay là thật sự có thế giới bên kia, luôn luôn không có gì khác nhau.” Tôi cúi đầu nói, kim ở đầu ngón tay có sự lạnh như băng bén nhọn.

Trong thế giới này có rất nhiều điều thú vị lại đều là câu đố, bao gồm linh hồn.

“Nói như vậy thì linh hồn có tính bất diệt, nhưng lấy tình trạng hiện tại để suy xét, linh hồn dù bất diệt nhưng cũng không ngừng bị tẩy sạch.” Hắn cười, không quá để ý “Đúng là mất mặt.”

“Dù có phải vĩnh hằng hay không, giả thiết thế giới bên kia có thể khiến cho chúng ta đạt được cơ hội không ngừng sống lại, nhưng nếu như linh hồn sớm bị tẩy sạch theo như lời anh nói, thì khi bắt đầu hành trình của sinh mệnh mới một lần nữa, anh chỉ là một sinh mệnh trống rỗng. Lấy tính cách của Lance mà nói, anh sẽ không chút do dự vứt bỏ loại Linh Hồn học này, không phải sao?” Tôi chỉ thuần túy là ăn ngay nói thật, thằng nhóc này mới không ném phịch cuộc đời cướp giết đâu, hắn có thể quản lý con người hắn hiện tại, tôi đã cám ơn trời đất rồi.

“Quả thật, cho dù loài người có được linh hồn bất diệt, nhưng nếu không thể giữ được nhân cách và trí nhớ hiện có, vậy thì loại linh hồn này đối với anh mà nói chẳng có một chút ý nghĩa nào.” Hắn cười đồng ý, sau đó lại ném quyển sách trong tay sang một bên.

“Đừng chồng các quyển sách lung tung như thế, mỗi lần em muốn thu dọn, mới chạm vào một cái đã đổ ập xuống, rất phiền toái.” Tôi thuận miệng nói với hắn một câu, hắn không thay đổi thì tôi vẫn cứ nói.

Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ lôi sự chú ý của tôi đi, tôi đột nhiên cảm thấy được cái gì đó, ngây người nhìn phía ra cửa sổ, mưa chảy theo cánh cửa sổ thủy tinh vẽ ra một đường dài trong suốt. Nhìn một lúc, tôi cất giầy và kim chỉ vào giỏ, đeo dép lê đến cạnh sô pha.

“Lance, có việc em muốn nói với anh.” Tôi tươi cười bất giác sáng lạn hơn, vươn tay đẩy hết sách trên sô pha ra.

Hắn yên lặng nhìn động tác của tôi, sau đó giọng điệu bình thản nói: “Em cần sô pha?” Hắn chỉ là mượn động tác của tôi đoán ra mục đích của tôi, bởi vì trông tôi như muốn hắn đứng lên.

“Bên ngoài lạnh lẽo, nhớ mặc áo khoác vào, không nên cứ ỷ vào thân thể mình khỏe là không quan tâm xuân hạ thu đông.” Tôi lấy áo khoác dài đang treo bên cạnh xuống rồi nhét vào trong lòng hắn.

“Em cần căn nhà này?” Hắn đứng lên cầm áo khoác, lại đoán mục đích của tôi.

Sau đó tôi vẫn tươi cười đẩy hắn đến cạnh cửa, hắn chân trần để mặc tôi đẩy. Tôi đẩy hắn ra khỏi cửa, thấy hắn đứng ở cửa, mặt không chút thay đổi nhìn tôi, hình như đang đoán tôi sẽ làm gì tiếp theo.

“Lance, đi ở khách sạn, một tuần sau trở về.” Tôi tính tính thời gian, cảm thấy chuyện kia cần một tuần hẳn là đủ rồi, ngắn thì ba, bốn ngày.

Sau đó không cho hắn thời gian nói gì, đóng sầm cửa lại, ba giây sau, cửa lại lập tức mở ra. Hắn đứng ở cửa, tóc rối tung, không đi giầy, trên khuỷu tay còn vắt một chiếc áo khoác, có chút vô tội nhìn hành động lạ lùng của tôi. Tôi cười cười với hắn, đưa một cái ô màu xanh nhạt cho hắn “Không được dầm mưa.”

Cửa lại đóng lại, sắc mặt tôi lập tức xanh lại. Cánh tay trong tay áo dài và chân trong dép lê trở nên lạnh lẽo hơn cả bình thường. Tôi có chút choáng váng đầu đi lên tầng hai. Chuyện này tới quá đột nhiên, không, là quá muộn.

Tôi run run lên giường, đắp kín chăn lại, ngay cả đầu cũng che kín, cả người co quắp phát run trong ổ chăn.

“Miru, thân thể của em làm sao vậy? Vì sao thân nhiệt lại giảm mạnh xuống rất nhiều, nếu anh không sao thì thân nhiệt của em không nên giảm mạnh như vậy mới đúng.”

Bên ngoài chăn, cái tên mọt sách vốn nên đi ở khách sạn lại dễ dàng nhảy vào phòng qua cửa sổ tầng hai, sau đó ngồi xuống giường bắt đầu suy nghĩ, tìm kiếm đáp án mình cần.

Tôi rúc cả người vào chăn, sắc mặt cực kỳ khó coi. Vươn một bàn tay dùng sức hất ‘móng vuốt’ đang muốn xốc chăn của tôi lên, tức giận nói: “Em không làm sao cả, cái tên ngốc, đi ở khách sạn đi.” loại chuyện này, một tên con trai như anh thì hiếu kỳ cái gì, mấy năm nay, ăn nhiều cơm không phải trả tiền mà sao lại ngốc đến mức không hiểu chứ. Trong thời kì này, có anh ở đây, em rất bất tiện.

“Vì sao... trên người em lại có mùi máu, sao em lại bị thương?” Giọng nói hắn bắt đầu lạnh như băng, bàn tay đang túm lấy chăn cũng bắt đầu mạnh mẽ lên.

Tôi lại vươn tay dùng sức hất ‘móng vuốt’ kia ra, chùm chăn kín hơn thành một con sâu lông, nhiệt độ cơ thể giảm xuống cực kỳ rất thấp, hơn nữa tôi đau bụng chết mất “Không có máu, mũi anh có vấn đề, loại chuyện này, anh đứng sang một bên đi.”

Cái đau của con gái, anh hiếu kì như vậy làm gì, anh có biết sẽ làm người khác rất xấu hổ hay không.

Hắn ở ngoài chăn có chút trầm mặc, hình như đang suy nghĩ cái gì đó một hồi, sau đó giọng nói rất bình thường nói: “Miru, nếu không phải bị thương thì là vấn đề sinh lý của con gái sao? Anh nhớ rõ là em chưa bị bao giờ, đối với em mà nói, loại chuyện này có vẻ đến muộn, nhưng thân thể em trưởng thành trì trệ cho nên nó đến lúc này là bình thường.”

...

Tôi cắn chăn, vốn đã rất khó chịu, hiện tại lại bị thằng nhóc này làm cho không còn mặt mũi gặp ai. Với tôi mà nói, có một số việc, con trai không thể biết được, đặc biệt loại chuyện riêng tư này, căn bản không thể thảo luận như thế được, tôi già cả cũ kỹ sao? Không, tôi chỉ là không có cách nào tiếp nhận nổi chuyện có một tên ngu ngốc đầu óc thiếu gân, dùng thái độ đương nhiên như vậy để thảo luận với tôi chuyện tôi đau sinh lý.

“Ở khách sạn đi, đừng để em nhìn thấy anh.” Đau chết mất, vì sao lại đau đến như vậy, do hàng năm không đủ máu sao? Sắc mặt tôi có lẽ không chỉ xanh xao, mà là trắng bệch mới đúng.

“Nhưng thân thể em yếu hơn so với người bình thường, cho nên thời kì này nên mời bác sĩ đến xem. Lúc trước, anh xem nhẹ loại chuyện này, cho nên không nghĩ tới sự mất máu này lại làm hại đến thân thể em.” Hắn cực kỳ bình tĩnh tiếp tục phân tích, tiếp tục lầm bầm lầu bầu.

Gân xanh nhô lên dữ dội, tôi cắn chăn, nghiến răng nghiến lợi. Tên kia, anh... muốn làm em tức chết sao?

“Bây giờ em cảm thấy thế nào? Bất luận là nguyên nhân gì, mất máu đối với em mà nói đều nguy hiểm.”

Bây giờ em cảm thấy, muốn lấy cái hố chôn anh đi, lấy cái hố sâu hai vạn km cho anh không có phương tiện giao thông là không đi lên được.

“Miru...” Tiếng nói của hắn im bặt, bởi vì tôi ném chăn phủ lên người cái tên hoàn toàn không có dây thần kinh xấu hổ này.

“Lance, nghe lời em, ở khách sạn đi.” Nếu thân thể đỡ thì tôi sẽ không bảo hắn rời đi, nhưng thân thể đau đến mức này, nói cách khác tôi không có cách ứng phó trong sinh hoạt hằng ngày, cho nên trong nhà có thêm một tên con trai sẽ làm tôi rất mất tự nhiên, dù có là người thân đến mức không thể thân thêm nữa, có một số việc nên dừng lại thì dừng lại cho tôi, ở khách sạn đi.

“Cái bác sĩ ngoại khoa bệnh viện Petal kia hẳn là giúp được, cô ta rất rõ trạng thái thân thể của em.” Hắn lấy chăn ra, hoàn toàn coi lời nói của tôi vào tai này ra tai kia, trên cơ bản, tôi nói cái gì, hắn đều coi như không nghe thấy, chỉ làm theo ý mình.

Tôi đột nhiên không biết nên nói gì mới tốt, tôi không muốn lấy loại chuyện này ra thảo luận như vậy. Tôi lại kéo chăn lại chùm kín mình thành một con sâu lông, thôi miên mình rằng tên không tính là con trai kia, chỉ là một đứa trẻ chưa lớn lên, cho nên không cần xấu hổ.

“... Lance, làm gì?” Tôi khó chịu nói nhỏ, hắn ôm cả tôi và chăn lên.

“Khám bác sĩ.” thái độ của hắn vẫn bình tĩnh như trước “Bởi vì anh không hiểu chuyện này, cho nên bác sĩ giúp được em nhiều hơn. Hơn nữa anh cảm thấy năng lượng sinh mệnh trong thân thể em giảm mạnh, có lẽ sẽ làm thân thể em bị tổn hại.”

Tôi không nói gì một hồi, mới đau không chịu nổi mà nghẹn ngào nói: “Anh ở khách sạn cho em đi.” Dù bao nhiêu tuổi đi nữa, bản chất của hắn vẫn là một đứa trẻ thiếu một đống dây thần kinh tình cảm.

Loại chuyện này, em rất xấu hổ, anh có hiểu hay không, tên ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.