Cầm tấm bản đồ mới mua trong tay, chúng tôi đi vào quán ăn nhỏ với cánh cửa có một đàn bồ câu đang đậu.
Lúc này cũng là giờ ăn sáng, cho nên có không ít khách hàng. Trong không
khí có mùi hương nồng đậm của thức ăn, tôi nghe thấy tiếng lách tách của bít-tết đang nướng phía bên phải cửa vào, âm thanh nghe thật ngon
miệng.
Nữ nhân viên duy nhất trong cửa hàng hình như đang tiếp
đón khách hàng, tôi đi đến trước mặt vị đầu bếp đội mũ trắng, dáng người béo tròn. Ông ấy linh hoạt gọn gàng lật qua lật lại tảng bít-tết lớn
trên bếp thiêu, thấy tôi đến gần, ông ấy tươi cười thân thiết, lộ ra một ít nếp nhăn hằn sâu “Cô bé, cháu muốn chọn món gì?”
Tôi lục túi quần, lấy ra thẻ báo danh cho ông ấy xem, chiếc thẻ báo danh hình tròn
nền trắng chữ đen này cũng được gửi kèm theo giấy đăng kí đến cho tôi,
người buộc phải tham gia cuộc thi được ưu tiên sắp xếp sẵn số báo danh,
bởi vì người bị buộc phải tham gia năm nay chỉ có một mình tôi, cho nên
số báo danh của tôi là 1.
“Thì ra là thế, đã rất nhiều năm chưa
thấy người như cháu, hy vọng cháu thi thuận lợi.” Đầu bếp cũng chính là
nhân viên mà hiệp hội Hunter thuê, quay đầu hô lên với nữ bồi bàn đang
đi đến gần “Vị khách này chọn một suất bít-tết nướng nhỏ lửa, hãy đưa cô ấy đến phòng.”
Tôi đút thẻ báo danh vào túi, kéo tên quái nhân
băng vải đang nản không muốn hé răng xoay người về phía nữ bồi bàn duy
nhất trong quán ăn.
“Khoan đã, người dẫn đường của cậu đâu?” Đầu bếp đột nhiên lạnh lùng giương mắt, không nhìn cái xiên thịt thăn cứ
thế vung vào đĩa trên bàn, đậu phụ nước tương và súp-lơ trang trí trên
bàn không hề rơi ra ngoài tí nào.
Tôi không cần người dẫn đường, bởi vì địa chỉ và thẻ báo danh đều được gửi đến tận nhà, nói cách khác, tôi là thí sinh đặc biệt được thông báo đến hội trường, cho nên người
ông ấy hỏi không phải tôi.
“Tôi không đi đến địa điểm quy định
của hiệp hội Hunter, cho nên tôi không có người dẫn đường. Nhưng chỉ cần có thể tìm được cửa vào hội trường, thì theo nguyên tắc, tôi đã qua
được cuộc kiểm tra, không phải sao?” Hắn đẩy mũ rơm một chút, lộ ra đôi
mắt đã được cải trang, dưới dải vải màu trắng quái dị hình như có thể mơ hồ nhìn thấy biểu cảm cười như không cười của hắn.
“Không có
người dẫn đường nên không có thẻ báo danh, cậu không vào được.” Đầu bếp
vừa nói vừa bưng bàn đưa cho khách hàng, không quan tâm đến chuyện mình ở ngay cạnh cửa thoải mái thảo luận quy tắc tham gia liệu có bị lộ vị trí hội trường hay không.
“Thẻ báo danh? Có phải chỉ cần có người
dẫn đường, sau đó hắn chắc chắn sẽ cho tôi thẻ báo danh là được?” Hình
như hắn nghĩ đến gì đó, quay đầu nhìn xung quanh.
“Theo nguyên
tắc... đúng là như thế, bởi vì thí sinh không có thẻ báo danh thì chẳng
khác nào hồ sơ dự thi của cậu không đủ, không có đủ tư cách thi.” đầu
bếp trung niên cười thân thiết với khách hàng vừa vào cửa, sang sảng
chào hỏi “Hoan nghênh, anh Jini, anh lại đến ăn bữa sáng à, vẫn món cũ
chứ?”
Hai người đang nói chuyện nhưng lại không chú ý nhau, một
người hết nhìn đông tới nhìn tây còn một người thì liên tục nướng
bít-tết tiếp đón khách hàng, người không biết còn tưởng rằng hai người
họ không hề nói chuyện với nhau.
Tôi ngượng ngùng cười cười với
cô bồi bàn buộc tóc đuôi ngựa, buộc khăn trùm đầu đáng yêu đang đứng bên cạnh, xem ra muốn đi vào hội trường quả nhiên không thuận lợi như tôi
nghĩ.
“Miru, đứng ở đây đừng đi đâu, một phút đồng hồ sau, anh
sẽ quay lại.” Hắn khom người nhẹ giọng nói ở bên tai tôi “Trước khi anh
quay lại, đừng đi ra quán ăn hoặc là đi vào bất cứ phòng nào trong quán
ăn.”
Tôi gật gật đầu “Cuộc thi vừa mới bắt đầu, anh cũng đừng
làm gì quá đáng.” Nếu bây giờ hắn mà làm theo quy định để tham dự cuộc
thi, hơn nữa còn tìm được người dẫn đường thì không thể kịp, cho nên tôi gần như đoán dược một phút đồng hồ sắp tới, hắn định đi làm gì.
“Trước khi em chơi chán, anh sẽ không dễ dàng mất tư cách thi.”
Vừa dứt lời, hơi thở của hắn bỗng biến mất ở phía sau tôi, tôi tiếp tục cầm bản đồ nghiên cứu, cái gọi là không dễ dàng đánh mất tư cách của hắn
tức là tận lực không giết người, đặc biệt là giám khảo.
“Cô bé,
tên kia không giống như thí sinh dự thi bình thường, hắn là gì của
cháu?” Đầu bếp quay đầu nhìn cánh cửa thủy tinh tự động kia, miệng cười
thân thiết trở nên hơi kỳ quái.
“À, hắn là người đàn ông của cháu.” (Tojikachan: lúc edit đến chỗ này, ta đang uống sữa, chưa kịp nuốt thì phun ngay ra )))))))) Tôi có chút không yên lòng trả lời, hơi lo lắng, không biết hắn có làm
ra chuyện khiến tôi đau đầu hay không. Thành phố Zaban trên bản đồ, nếu
không để ý kĩ thì không có gì đặc biệt, nhưng trước khi đến đây, tôi đã
từng lên mạng lưới tuần tra của hiệp hội Green ở Esme, ngoại ô thành phố Zaban có vùng đầm lầy lớn của nước cộng hoà Nailisi, ngay tại trong
công viên quốc gia Wisconsin.
Đem nơi này làm hội trường thi
Hunter, là đã cho giám khảo đủ không gian và lựa chọn. Tôi còn mơ hồ nhớ rõ, nội dung của cửa thứ nhất là chạy Maraton.
“Thế à, ha ha ha.” tiếng cười của ông đầu bếp hơi quỷ dị, như là nghe thấy gì đó khủng khiếp vậy.
Chưa đến một phút đồng hồ, cửa quán ăn tự động mở ra, người đầu tiên vào là một... người trẻ tuổi khoác áo dài màu trắng?
Tôi hơi nghi hoặc vụng trộm liếc anh ta một cái, ngũ quan của anh ta không
được cân đối cho lắm, nhưng đường cong lại rất hài hòa, đôi mắt híp lại
chỉ còn một đường chỉ, ‘thật khác biệt với mọi người’ là ấn tượng đầu
tiên của tôi.
Đằng sau người trẻ tuổi ăn mặc qua loa, hắn cực kỳ nhàn nhã kéo mũ rơm ra sau gáy, mái tóc màu xanh xám rối bời, khiến
gương mặt quấn kín vải trắng của hắn bớt đi sự kinh khủng, thêm chút tùy ý thảnh thơi.
“Xin hỏi anh chọn món gì?” Đầu bếp vừa mới đặt nồi lên chuẩn bị xào thực phẩm chín, thấy khách nhân vào liền mở miệng hỏi.
Tôi cảm thấy những câu này chính là ám hiệu hỏi cách vào hội trường, nếu trả lời đúng mới xem như qua cửa.
“Cho tôi hai suất bít-tết... nướng nhỏ lửa.” người trẻ tuổi nhăn mặt, nhăn
giống đôi mắt một đường thẳng cá tính của anh ta vậy, anh ta như bị đau
răng nói.
Đầu bếp ngẩng đầu nhìn quái nhân dải vải sau lưng người nọ, mới gật đầu nói: “Được.”
Nữ bồi bàn đi tới, tươi cười ngọt ngào thân thiết nói: “Xin mời quý khách đi theo tôi vào bên trong.”
Tôi khép bản đồ lại, than nhẹ một hơi, lại gây phiền toái cho người khác.
Hắn không có người dẫn đường nhưng thí sinh có khác, dù sao nơi này là
cửa vào hội trường, chắc chắn sẽ có người dẫn đường mang theo thí sinh
vào nơi này, cho nên chỉ cần đứng ở cửa chờ, chắc chắn sẽ gặp được người dẫn đường. Mà thẻ báo danh thì chỉ cần người dẫn đường đồng ý là có thể lấy được, phương pháp thật đơn giản.
Một người dẫn đường vốn chỉ mang một thí sinh, kết quả khi mang đến trong phòng quán ăn lại thành ba người.
Trong phòng trống rỗng, ước chừng gần hai mươi thước vuông, chúng tôi đi vào, người dẫn đường đứng ở cửa, dùng đôi mắt híp hoàn toàn không thấy tròng mắt liếc chúng tôi một cái. Sau đó phất tay tung mấy tấm thẻ báo danh
đột nhiên xuất hiện ở các kẽ ngón tay về phía chúng tôi “Anh là số mười
sáu, còn anh... số mười bảy, thẻ báo danh cho anh, lần sau... thôi vậy.”
Số mười sáu là số báo danh của thí sinh mà anh ta mang đến, mà số mười bảy thì trực tiếp vứt cho cái tên bất lương dám chặn đường anh ta. Người
dẫn đường vốn định dùng lời lẽ chính nghĩa nghiêm khắc nói gì đó, kết
quả bị cái tên bên cạnh tôi thản nhiên thoáng nhìn, nên tự động nuốt trở lại.
“Khi anh đăng kí thi, anh ghi tên trên tư liệu là gì? Tôi
đi bổ sung tư liệu cho anh.” Người trẻ tuổi càng đau răng, vừa hỏi răng
vừa vang kẽo kẹt kẽo kẹt, hình như răng trong miệng không an phận đang
nghiền nhau.
Tôi vươn tay kéo kéo tay áo hắn, ý bảo hắn đừng bắt đầu hiếp bức giám khảo.
Hắn nhận lấy thẻ báo danh, mới cầm lấy bàn tay tôi đang kéo tay áo hắn, hơi vô tình chậm rãi nói: “Glo Sylvia.”
Glo Sylvia, tên trên chứng minh thư giả của hắn.
Sau khi cửa đóng lại, sàn phòng chấn động rõ ràng, bên tai vang lên tiếng
ma xát rất nhỏ của trục bánh xe, sàn phòng gần hai mươi thước vuông bắt
đầu hạ xuống.
“Trên trang web của hiệp hội Green có đăng rằng
trong lòng đất thành phố Zaban có đường hầm nhỉ, Lance.” Tôi cầm bản đồ
trong tay, có chút đăm chiêu đứng trên sàn hơi lắc lư, tò mò với cái
đường hầm sâu kia, trong trí nhớ không trọn vẹn về truyện tranh Hunter,
hình như đường hầm rất dài.
“Ừ, xem ra lần này, hội trường hiệp
hội Hunter ở dưới lòng đất, đường hầm trải rộng ở thành phố Zaban và bao quanh vài thành phố lớn, có thể trực tiếp tới công viên Wisconsin, có
lẽ nơi đó là hội trường cuộc thi của cửa thứ nhất?” Hắn cúi đầu dùng
chân đạp đạp sàn nhà đang hạ xuống “Đường hầm hẳn là ở khoảng trăm mét
từ mặt đất xuống, hiệp hội Hunter muốn lợi dụng nơi này để làm hội
trường, tính toán thật có lời.”
Đường hầm dưới trăm mét, bởi vì
đường hầm to lớn trải rộng, cho nên dù có người biết cũng không thể suy
tính nổi nơi thí sinh tụ tập chính xác ở nơi nào, phương pháp thật thông minh.
“Hai người là thí sinh mới tới năm nay sao?” thí sinh thứ ba trong phòng đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt hàm hậu tươi cười.
Kỳ thật khi người dẫn đường dẫn bọn họ vào cửa, tôi đã chú ý tới vị thí
sinh da nâu này, gương mặt hình chữ nhật, tươi cười dễ chịu, bởi vì anh
ta rất tự nhiên không hề câu nệ, có vẻ rất quen thuộc với quy trình cuộc thi Hunter, ấn tượng đầu tiên của tôi với anh ta chính là vị thí sinh
dáng vẻ rất thuần khiết này không phải người mới.
Không lên
tiếng chào hỏi cũng là bởi vì sợ chạm phải cấm kỵ, dù sao cuộc thi
Hunter đối với rất nhiều người mà nói là một cuộc thi đấu rất quan
trọng, tùy tiện bước lên chào hỏi sợ khiến cho người ta hiểu lầm là có
rắp tâm bất lương.
Trong phòng có một khắc trầm mặc, chỉ đơn
thuần là trầm mặc. Tôi ngơ ngốc xong mới định thần lại là hắn đang hỏi
chúng tôi, vươn ngón tay gãi gãi má, hơi ngượng ngùng cười nói: “Đúng
vậy, đây là lần đầu tiên tôi tham gia cuộc thi Hunter.” động tác nhỏ gãi má này mãi không sửa được, chỉ cần căng thẳng là sẽ phát tác.
Còn cái tên hoàn toàn không nhìn ai hẳn là không phải lần đầu tiên, giấy phép Hunter hắn có cũng không phải là hắn cướp về.
“Cũng phải, thoạt nhìn hai người không quá quen mặt, đây là lần đầu tiên tôi
nhìn thấy hai người đấy.” vẻ mặt anh ta hiền lành không hề để ý có được
đáp lại nhiệt tình hay không, cười rộ lên, hai hàng lông mi thô rất đáng yêu nhếch lên trên, cực kỳ có lễ phép tiếp lời tôi.
“Đây không
phải là lần đầu tiên anh tham gia cuộc thi Hunter sao?” Tôi cố gắng
khống chế tầm mắt của mình, âm thầm nói cho mình đừng để hai mắt liếc
lung tung, không được dùng ánh mắt kỳ quái để nhìn vị thí sinh có lễ
phép, dáng vẻ béo lùn chắc nịch này.
“Tôi đã tham gia cuộc thi
Hunter ba mươi lăm lần rồi, tên tôi là Tonpa, nếu hai người có gì muốn
biết thì có thể hỏi tôi, tuy rằng nói như vậy có chút đường đột, nhưng
vừa thấy người mới là tôi không nhịn được muốn nói những thứ tôi biết
cho người đó, dù sao cuộc thi rất khó khăn, mọi người hỗ trợ nhau cũng
là điều nên làm.” Tonpa nhiệt tình cười nói, trên gương mặt tròn tròn có hai lông mi đen đen, cùng với đôi mắt híp giống như đường chỉ mang theo sự thuần phác.
“Lần thứ ba mươi lăm, thật giỏi, ha ha ha. Tôi
là Miru, rất cám ơn anh.” Tôi tiếp tục gãi gãi má, khó hiểu cho nên chỉ
biết cười với anh ta.
“Không cần cám ơn, có thể gặp nhau chính
là duyên phận.” Tonpa nói xong, có chút ngượng ngùng, anh ta dụi dụi tay phải vào thân quần, cũng cười với tôi.
Hai chúng tôi hữu hảo
cùng cười, người bên cạnh tôi thản nhiên liếc chúng tôi một cái, hình
như cảm thấy cảnh này quá nhàm chán đến mức hắn lười mở miệng.
“Đúng rồi, cô muốn uống nước trái cây không? Dùng để bổ sung thể lực, cuộc
thi Hunter rất nghiêm khắc đấy, một cô bé như cô phải cố gắng lên.”
Tonpa mở túi của anh ta ra, lấy một lon nước trái cây dúi vào trong tay
tôi.
Tôi cầm lon nước trái cây ở trong tay, xúc cảm lạnh lẽo rõ
ràng, lại đột nhiên khiến tôi như cảm thấy mình đang cầm củ khoai lang
vừa nấu chín, nhưng trả lon nước trái cây cho người ta thì vô lễ quá.
Tôi lắc lắc bàn tay hắn đang cầm tay tôi, hắn hơi ngoảnh mặt liếc tôi một
cái, tôi lập tức đưa lon nước trái cây cho hắn “Lance, bổ sung thể lực.”
“Tôi có nhiều lắm, ai cũng có phần, không cần khách khí đâu.” Tonpa cười rộ
lên, cằm béo hằn lên vết nhăn, râu không được cạo sạch sẽ khiến gương
mặt chữ nhật của anh ta trông thật chất phác, phúc hậu giống như người
nhà nông vậy.
Loại tươi cười này thật sự khiến người ta dễ dàng sinh ra ý muốn tin tưởng.
Hắn lắc lắc lon trái cây tôi đưa, mới dùng ngón tay cái dễ dàng mở nắp vỏ
lon, vẻ mặt dưới dải vải không có biểu cảm gì uống một ngụm, sau đó
giọng điệu bình tĩnh khách quan nói: “Khó uống.”
Không khí vốn
khá thoải mái bị hai chữ đánh giá này đánh nát vài giây, Tonpa đang định đưa một lon nước trái cây khác cũng cứng ngắc vài giây.
“Thật
có lỗi quá, nước trái cây không hợp khẩu vị của anh sao? Tôi có nhiều vị hoa quả lắm, tôi giúp anh đổi lon khác vậy.” Tonpa hơi xấu hổ cười, vội vàng lục túi của mình.
“Tonpa phải không? Tôi nhớ ra rồi, lần
trước hình như đã gặp anh rồi, Tonpa - sát thủ người mới, lấy việc phá
hoại người mới của cuộc thi Hunter làm vui thú. Chiêu mà anh thích nhất
chính là bỏ thuốc xổ tên là b14 vào lon nước trái cây sau đó miễn phí
phát, đúng là không có sáng tạo gì, thứ thuốc vớ vẩn đó ngoài việc khiến vị của nước trái cây giá rẻ khó uống ra, chẳng có một chút tác dụng
gì.” Góc miệng hắn lạnh lùng nhếch lên thành một nụ cười mỉm với góc độ
khuynh hướng khinh thường, sự lãnh khốc trong mắt bắt đầu rõ ràng lên.
“Anh... không phải người mới, kỳ quái, trước kia chúng ta đã gặp rồi sao?”
Tonpa lập tức không còn tươi cười hàm hậu nữa, cầm chặt túi mình lui ra
sau mấy bước, ánh mắt kinh ngạc khó hiểu khiến khí chất hiền lành của
anh ta bỗng có chút đáng khinh, nhưng chuyện lon nước trái cây bị vạch
trần đáng xấu hổ thì lại dễ dàng coi nhẹ.
“Gặp rồi, nếu không
phải anh đến gần tự giới thiệu, có lẽ tôi cũng không nhớ ra lần đó anh
cũng tặng cho tôi mấy lon nước trái cây giống như thế này, mùi vị thật
đúng là làm người ta chán ghét.” Hắn giơ tay nghiêng lon nước trái cây
đi, lon nước trái cây màu cam theo miệng lon mà ồ ồ đổ ra, nước trái cây đổ hết xuống đầy đất.
Tôi khẽ xốc quần dài lên, không bị dính
nước trái cây. Tôi hơi ngẩn người nghe tiếng ma sát rất nhỏ của sàn
phòng, khi thất thần cũng thuận tiện đồng tình ngài Tonpa vừa mới hữu
hảo, hiện tại lại bị dọa tới mức nơm nớp lo sợ.
“Hừ, thì ra anh
cũng là thí sinh thi lại sao?” Tonpa tự động đi đến góc cách chúng tôi
xa nhất, vẻ mặt phòng bị, hiện tại mọi người đều ở trong căn phòng kín
đang hạ xuống, cũng khó trách, không có chỗ nào trốn nên rất khẩn
trương.
“Kỳ quái, tôi nhớ rõ là lần trước tôi đã ném anh vào
miệng núi lửa rồi mới đúng, anh còn chưa chết à.” Hắn hơi khép năm ngón
tay lại, vỏ lon yếu ớt như trang giấy nhăn nhún lại giữa những ngón tay
nhìn như vô lực của hắn, trong tiếng lon sắt lừng lẫy hy sinh, dáng vẻ
hắn lơ đãng đến mức gần như tùy tiện, nhưng lời nói ra miệng lại khiến
sự tùy ý đó càng thêm kinh khủng “Anh thật đúng là may mắn đấy.”
Trêu chọc người khác như vậy, hay lắm sao? Tôi tiếp tục ngẩn người.
Hình như Tonpa nhớ tới gì đó rất đáng sợ, hắn lập tức chảy mồ hôi lạnh điên
cuồng, há mồm vài lần lại khép lại, sắc mặt xanh lại.
Sàn phòng
đột nhiên ngừng lại, cửa phòng tự động mở ra, Tonpa xanh cả mặt chạy vụt ra sau, phi thẳng vào trong bóng tối bên ngoài cửa.
Tôi nhìn
người ta chạy trối chết, rốt cục không nhịn được mở miệng nói thầm một
câu “Làm gì mà phải dọa anh ta như vậy?” tôi không quá am hiểu xử lý
tình cảnh này, nhưng thằng nhóc này mà ác liệt lên thì không bao giờ
quan tâm thực lực của đối thủ có thể giải trí cho hắn hay không, hắn sẽ
lộ răng nanh muốn cắn một miếng thịt của người ta.
“Bởi vì nước
trái cây của hắn không dễ uống.” Hắn đặc biệt bình tĩnh ăn ngay nói
thật, một chút cũng không cảm thấy lý do này ngây thơ “Miru, em quen
biết hắn?”
“Không biết.” Tôi lôi kéo hắn đi về phía cửa, nơi đó tối om âm trầm.
“Thành thật nói dối thật kỳ quái, ánh mắt đầu tiên của em khi nhìn thấy hắn
rất bình thường, nhưng khi hắn mở miệng đến gần tự giới thiệu, thái độ
của em nói cho anh biết rõ ràng em đã gặp hắn ở nơi nào đó rồi. Hơn nữa
em còn biết thứ hắn đưa không có thể uống, ngay cả tươi cười cũng không
giống mọi khi, là người quen sao?”
“Không phải, em và anh ta đâu có chỗ nào giống như người quen.” Đây là lời nói thật, tôi không biết
Tonpa. Chỉ là trí nhớ rất ngoan cố, những thứ đã quên thì nếu không đụng chạm vào thì không sao, nhưng một khi vài nhân vật có vẻ nổi bật trong
truyện tranh xuất hiện, một vài hình ảnh rời rạc sẽ nổ ra trong đầu tôi, ví dụ như nước trái cây của Tonpa, vừa rồi tôi không dùng ánh mắt quỷ
dị kiểu “anh là nhân vật trong truyện tranh”, tôi đã rất khắc chế rồi.
“À, giọng điệu của em giống hệt như lúc em từng nói cho anh biết, em không
biết Chrollo Lucifer vậy, em có muốn anh kéo cái tên kia lại đây để xác
nhận lần nữa không?” Hắn buông tay tôi ra, sau đó khoác tay lên vai tôi, thân mật nghiêng mặt đi, dễ tính hỏi.
“Được rồi, em nói... ở
trong mơ em đã gặp anh ta, anh có tin không?” Tôi cực kỳ trấn định nhìn
thẳng vào gương mặt toàn vải của hắn, đôi mắt không chút dao động.
“Không tin.” Hắn không hề chớp mắt cái nào, ánh mắt còn kiên quyết hơn cả tôi “Trong mơ của em chỉ có anh mới đúng.”
“Ngay cả chuyện em mơ thấy gì, anh cũng biết?” sự kiên quyết của tôi sụp đổ,
hai chúng tôi nhàm chán đến mức này sao? Sao lại đứng ở cửa thảo luận
mấy chuyện này.
“Bởi vì mỗi lần em nói mớ, em đều gọi tên anh.”
biểu cảm dưới dải vải của hắn có chút vô tội, nhưng giọng nói vẫn trầm
như trước “Em nói Chrollo là kẻ bịp bợm, kẻ cướp, ngu ngốc, phần tử bất
lương, người xấu, gấu mèo, hung thủ, sẽ bị kéo xuống Địa Ngục để nhảy
vào nồi chảo.”
... Nói mớ thật đầy đủ chỉnh tề, giấc mơ ban đêm đúng là một chuyện thật đáng sợ, nói mớ sẽ tiết lộ hết thảy bí mật của bạn.
“Em thật sự đã nói mớ như thế?” Tôi đột nhiên rất hoài nghi, nói mớ gì mà quá tỉ mỉ như vậy.
“Không, em không nói mớ.” Hắn còn mặt than hơn tôi, thay đổi thái độ rất tự nhiên, đùa dai nhưng thật đứng đắn.
Khóe miệng tôi giật giật, nghiêng đầu nhìn vào đường hầm sâu thẳm, đúng là
không thể sơ suất một khắc nào, đơn giản như vậy mà cũng bị thằng nhóc
này moi ra một đống suy nghĩ của tôi với hắn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tôi từng nghĩ, nếu một người có nghị lực như Tonpa, ba
mươi lăm năm liên tục chỉ làm một việc, hơn nữa nhiệt tình không hề
giảm, thì người này có thể thành thần.