Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 135: Không quan trọng



Thể lực của những người tham gia cuộc thi lần này đúng là thuộc hạng nhất, trước mắt mới thôi, tôi thật sự không thấy ai bị rời khỏi đội ngũ. Tôi một tay cầm đèn pin một tay cầm bản đồ, nhỏ giọng nói: “Chỗ rẽ thứ chín, chỗ rẽ thứ tám vừa rồi là đã vượt qua phạm vi thành phố Zaban, vì không có trên bản đồ.” Vì tôi mua là bản đồ thành phố

Đường hầm hắc ám dài đằng đẵng vượt quá tưởng tượng của tôi, loại chạy thẳng về phía trước mà không có đường biên ngang không có đích này, có thể dễ dàng khiến cho người ta sinh ra cảm giác tuần hoàn tay chân rụng rời vĩnh viễn không đến được đích.

Ngay lúc bắt đầu, con đường này đã không thể xác định được vị trí đối chiếu chính xác của nó lên mặt đất.

Chạy Marathon luôn giúp người ta nhìn ra được thể chất mỗi người, trong số các thí sinh thở hổn hển chảy mồ hôi như mưa, mấy người chúng tôi không tính là vội vã, tuy rằng nói là mang dáng vẻ chạy theo đội ngũ, nhưng lại giống như là tản bộ sau khi ăn cơm, thoải mái đi ở dãy cuối của đội ngũ.

“Chúng ta đã chạy đến con phố cuối cùng của thành phố Zaban tên là phố Kesan, ở cực nam của thành phố, cũng là công viên rừng lớn nhất trong quốc gia này. bắt đầu từ chỗ rẽ thứ tám của đường hầm còn có mùi hương của rễ cây, nói cách khác, mục đích của giám khảo hẳn là nơi nào đó trong cánh rừng này. Mà nối liền với cánh rừng ở phía nam của thành phố Zaban là một đầm lầy lớn được quốc tế bảo vệ, nếu đúng thì đầm lầy này cũng là một trong các đề thi của giám khảo cửa thứ nhất.” Hắn nghiêng đầu nhìn chân vách tường đường hầm, như có thể dễ dàng nhìn ra sự thay đổi của địa thế từ vách tường đen tuyền ấy vậy.

“Là đầm lầy Numere, lúc đến đây, tôi đã điều tra vùng này, khung cảnh của đầm lầy đó rất đáng yêu, đặc biệt là một vài động vật.” Shalnark vẫn tươi cười như thường ngày, trên gương mặt trắng trẻo sạch sẽ luôn mỉm cười khiến người ta rất khó bài xích.

Người băng Ryodan không phải đều mặt than như Feitan, hay là mặt than kiểu luôn cười như Shalnark, đương nhiên có người muốn cười là cười như Ubogin.

“Rất đáng yêu? Đáng yêu giống tiền mặt không?” Machi chạy gần phía sau, bọn họ dù ở trong tình cảnh thế nào, nhiều người đi cùng nhau không bao giờ đi song song nhau cả, bang chủ ở giữa, được hai bên bảo vệ cộng thêm một người đi sau lưng.

“Nếu cô rảnh thì bắt vài động vật nhỏ đi bán, có thể bán lấy tiền tiêu vặt. Vùng đầm lầy này được xếp hạng nguy hiểm cấp độ cao cho nên cấm người bình thường vào, hình như nó còn có tên gọi khác cũng không tệ lắm, là sào huyệt của kẻ dối trá.” Shalnark cười giải thích, sau đó lấy di động mèo đen trong túi quần ra tung lên không trung, lại cực xinh đẹp bắt vào tay nhanh chóng ấn vài cái nút, vừa chạy vừa cúi đầu nhẹ giọng lẩm bẩm “Bắt đầu rồi, thử xem xem.”

“Từ vừa nãy, nơi này đã có mùi.” Feitan đã thói quen khi hai tay rảnh rỗi là đúc vào túi, hai mắt nhỏ bén nhọn bị bóng râm dưới mũ lưỡi trai bao phủ, dù giọng nói nghi vấn nhưng âm điệu cơ hồ không hề lên xuống.

“Hẳn là mùi mà thực vật nào đó tỏa ra, mùi ngọt.” Shalnark vẫn cầm di động, sau đó lại cúi đầu nói “Không, trong cái ngọt còn có chút chát, mùi hương này rất quen thuộc. Miru, cô có biết tên loài thực vật này không? Người Esme là cao thủ về họ thực vật mới đúng.”

Mùi hương? Tôi ngoài hít thở không thông ra, thật sự không ngửi thấy mùi ngọt, mùi mồ hôi thì thật ra có một chút. Nhắm mắt lại, vươn đầu lên khỏi áo khoác của người đang ôm tôi, trong bóng đêm, tôi nghe thấy rõ ràng tiếng thở hổn hển khó khăn cách đó không xa, còn có tiếng bước chân chạy dồn dập. Cố gắng ngửi một hồi, mới hơi nghi hoặc hỏi “Ngoài chất lượng không khí không tốt, không đủ để thở thì tôi không ngửi thấy mùi ngọt gì.”

Shalnark có chút phân tâm híp mắt nhìn di động chằm chằm, nghe xong câu trả lời của tôi thì có một giây khựng lại, mới đột nhiên nghĩ ra gì đó, giơ tay cầm di động gõ lên trán mình một cái “Quên mất là cô không thể ngửi thấy được.”

Tôi khẽ cười một tiếng, kỳ thật Shalnark ngẫu nhiên sẽ có vài lúc dở hơi như thế, như thế tức là tâm tình hắn rất thả lỏng mới có thể đương nhiên quên một vài thứ nhỏ bé.

“Healing Cedar.” Trong bóng đêm, giọng nói trầm thấp hơi khàn của Chrollo vang lên, có vẻ như hắn chạy trong hoàn cảnh âm đã lâu, cho nên bản năng thu liễm mọi hơi thở của mình, hầu như chỉ dùng cảm giác để nhận biết xung quanh. Cho dù là đang chạy nhanh nhưng hai chân rất nhẹ nhàng, hơi thở bị cũng cuốn ra sau theo gió. Cho nên khi nói chuyện, giọng nói của hắn như là đột nhiên từ một không gian khác chen tới gần, cảm giác rất không chân thật.

Tôi lẳng lặng ở trong lòng hắn, chỉ cần nhắm mắt lại là như bị ảo giác, chỉ có độ ấm của hắn là chân thật. Hắn phản xạ dùng Niệm “Tuyệt” khiến tôi không nhịn được vươn tay gắt gao túm lấy áo hắn, mới mỉm cười nói: “Nếu là Healing Cedar, thợ trồng hoa của Esme sẽ không trồng loại cây ấy ở khu vực công cộng, bởi vì loại cây xanh cao to này có tính nguy hại nhất định, tôi đã nhìn thấy ở nhà bảo tàng thực vật của hiệp hội Green rồi.”

*(Tojikachan: Trong năng lực Niệm, Tuyệt được dùng để truy lùng người khác và đồng thời cũng ngăn không cho các Niệm Sư khác nhận ra mình)

“Thì ra là loại cây này, chả trách lại cảm thấy quen quen. Loại mùi ngọt mà chát là này mùi bên trong của thuốc Ảo Giác. Nghe nói người ngửi phải mùi hương của nó, thì sẽ nhìn thấy chuyện mình thống khổ nhất mà nổi điên. Dùng loại cây này làm ra thuốc Ảo Giác bán ở chợ, công năng chủ yếu là dùng để đối phó kẻ địch, vật phẩm mà sát thủ thường dùng.” đầu óc Shalnark thường xuyên sẽ làm bạn cảm thấy hắn không phải người, mà giống như một chiếc máy tính đầy đủ dữ liệu, hấp thu toàn bộ thiên văn địa lý internet bách khoa, không tinh sâu nhưng có rất nhiều kiến thức cơ bản về mọi lĩnh vực. Nhưng so với người đọc sách từ thể loại Đức Chúa Trời cho đến Siêu Hình học, cho tới tạp chí thứ phẩm của quán truyện tranh ven đường như bang chủ nhà bọn họ, thì người thu thập tình báo chỉ khi có đề cập tới sự sâu xa của vấn đề mới đọc sách như Shalnark đã thật bình thường.

“Chuyện thống khổ nhất?” Feitan vô tình cười nhạo một tiếng “Đúng là tác dụng nhàm chán, thuốc Ảo Giác cần phải khiến cho người ta nhìn thấy thứ gì đó sung sướng mới đúng, ví dụ như vặn gãy cổ người ta, tinh vi bẻ gãy từng ngón tay của kẻ đối nghịch tôi, cắt lấy ngũ quan hắn, ha ha.”

Ngay lập tức, những người trong đường hầm do tiếng cười chân thực này mà lâm vào từng trận gió lạnh âm trầm đột kích. Tôi cẩn thận gấp bản đồ lại, về phần lời nói của Feitan thì tôi có tai như điếc. Ai thử qua lại với người của Meteorcity mười năm xem, có thể bình tĩnh thì hãy bình tĩnh đi. lúc này có thể nghe thấy tiếng cười âm trầm kia, đã nói lên rằng tâm tình của bọn họ đang trong trạng thái nhân từ nhất, cái trạng thái mà người không phiền mình thì mình không phiền người.

Cho nên mới nói, không cần phải ngạc nhiên kiểu ‘chuyện phiếm’ như thế này của bọn họ, những năm gần đây, tôi đã học được cách chết lặng coi như mình đang nghe mấy câu chuyện ma rồi.

Machi vốn im lặng giữ tốc độ đều đều đi sau chúng tôi, lại đột nhiên bước nhanh hơn chạy đến bên cạnh Shalnark, lạnh lùng trừng hắn “Shalnark, đường hầm vốn không tính là rộng, anh khiến mấy con rối chết tiệt kia ngã trái ngã phải làm vướng đường của tôi, kỹ thuật thao túng thật kém cỏi, ngay cả việc khiến cho người ta chạy cái chân thôi mà cũng đã khó khăn thế sao.”

“Đây là lần đầu tiên tôi thực nghiệm, tôi chỉ là muốn thử xem thao túng nhiều người có thể đạt tới trình độ nào, quả nhiên nếu tách nhiều Niệm lực ra để khống chế sẽ mất đi sự tinh chuẩn.” Shalnark ngượng ngùng cười nói với Machi đang có vẻ mặt khó chịu, ngón tay lại nhanh chóng bấm phím di động liên tục, “Khiêu vũ.”

Tôi từ đoạn đối thoại mờ mịt của bọn họ, mãi mới xem như hiểu, bởi vì là ở trong đường hầm không có ánh sáng, cho nên tôi căn bản không thấy rõ mười mấy thí sinh gần chúng tôi nhất không bình thường. Hiện tại Shalnark ra một cái chỉ lệnh sửa đổi, mười mấy người kia đột nhiên đồng loạt chạy một chân, cánh tay duỗi thẳng sang phải, lại duỗi thân thẳng hướng trái, tư thế vũ đạo đều nhịp quỷ dị cứ thế diễn ra trong không khí áp lực nặng nề.

Tôi vươn tay che bụng, mỗi lần đi cùng với băng Ryodan lâu, tôi đều làm thế, thật không thoải mái. Biến người ta thành vật thí nghiệm, muốn bọn họ an phận một chút quả nhiên là không có khả năng. Nếu băng Ryodan ở lúc nhàn hạ không tự tìm thú vui, thì không phải là băng Ryodan. Rất nhiều lúc, tôi luôn hoài nghi, những tên gia nhập băng Ryodan, kỳ thật hầu như đều là vì dễ dàng kiếm thú vui.

“Thao túng nhiều người thì có thể họ sẽ hành động một cách máy móc cứng ngắc à?” Hắn ôm tôi yên lặng giữ tốc độ rất ổn định, hình như có chút tò mò với năng lực lạ này.

“Còn chưa được, đây mới chỉ là giai đoạn mới thử nghiệm, trước mắt, tôi chỉ có thể khống chế như thế này.” Shalnark lại ấn một phím khác, số thí sinh lại nhanh chóng ngừng lại mọi động tác kỳ dị, chỉnh tề đồng loạt, khiến người ta sợ hãi tiếp tục yên lặng chạy.

Tôi giờ mới phát hiện, tốc độ chạy và tốc độ nhấc chân của bọn họ đều giống nhau. Không biết lúc nào, trên người họ đã bị cài dây anten của Shalnark, đều thành đồ ăn nhắm rượu của tên có năng lực khống chế này.

“Địa thế đang lên cao, sắp đến đoạn đường cuối cùng.” Hắn bình tĩnh đoán trước con đường của cuộc thi “Shalnark, giải trừ.”

“Được, nếu muốn lên mặt đất, những người này sẽ thành gánh nặng, tôi chưa thể khiến họ linh hoạt đến mức có thể đánh nhau.” Shalnark tươi cười có chút lạnh như băng trong bóng tối lờ mờ, giọng điệu vô tư, hắn thoải mái nhét điện thoại di động vào túi áo khoác của mình.

Mười mấy thí sinh ở trước, sau, hai bên chúng tôi đột nhiên ngã xuống, kỳ quái giống như bùn gặp nước tức thì đổ xuống vậy.

Trong đường hầm trống rỗng, hơn mười tiếng động trầm đục này không gây chú ý lắm, đặc biệt là chúng tôi là nhóm chạy dãy cuối. Mà khi số thí sinh bị ngã đập mặt xuống đất nên tỉnh lại, kêu rên ra tiếng, thống khổ cuộn mình rên rỉ trên mặt đất, toàn bộ thí sinh phía trước kinh ngạc quay đầu.

Ở trung tâm của những tiếng kêu rên, tôi hơi dại ra nhìn mấy con nhện lưu manh ung dung, coi ánh mắt người khác còn không bằng không khí trong bóng đêm.

Nhìn thấy tình cảnh lộn xộn phía sau, đám thí sinh cách chúng tôi gần nhất đầu tiên là trầm mặc hai giây, sau đó vốn bởi vì mệt mà lề mề bỗng quay đầu liều mạng chạy như điên, cách mấy tên ôn thần như chúng tôi càng xa càng tốt.

Tôi nhăn mi lại, chả trách vừa rồi còn có cảm giác không bình thường, số thí sinh phía trước chạy xa chúng tôi một chút mới xem như phản ứng bình thường. Sao có thể lại có một đống thí sinh tự tại chạy bên cạnh chúng tôi như vậy được, ít nhất Feitan sẽ không bao giờ thu lại hết sát khí, người nếu có chút kinh nghiệm thì hẳn là đã trốn xa một chút rồi.

“Shalnark.” Tôi rốt cục vẫn không nhịn được, họ đã tìm thú vui quá trớn rồi.

“Bọn họ không chết được, cùng lắm thì chỉ là về sau không tham gia được cuộc thi Hunter thôi, có sao đâu? Sao Miru phải tức giận vì những tên không quan trọng kia?” Shalnark cười đặc biệt vô tội, nếu đám người đang đau đến mức lăn đầy đất phía sau hắn được hắn coi là ‘quan trọng’ thì đã chết rồi.

Ngoài một vài người mà họ đã thói quen với sự tồn tại của những người ấy, người có khúc mắc với họ và một vài người đặc thù ra, hễ là những người đến từ hoàn cảnh sống khác với họ thì đều là không quan trọng, mà không quan trọng tức là ở ý nghĩa nào đó là không tồn tại, không ai sẽ vì kẻ không tồn tại mà khổ sở.

Nhồi nhét những điều của xã hội văn minh cho những con nhện này chuyện uổng công, sớm đã buông tha rồi. Chỉ cần Meteorcity vẫn không thay đổi, thì nhóm người này vẫn sẽ không thay đổi, dù bạn có thể giết bọn họ, cũng không ai sẽ thay đổi.

“Giống như cậu không tức giận là bình thường, tôi tức giận mới là bình thường.” Bởi vì rất nhiều thứ đều đi ngược lại với lẽ thường, cho nên tôi luôn rất thẳng thắn mỗi khi nói chuyện với bọn họ, thẳng thắn một chút thì ít nhất họ mới hiểu được. Tôi bỏ tay ra khỏi bụng, mở ba lô đang ôm trong ngực, lấy một cái hòm thuốc màu trắng dùng sức ném ra sau, số thuốc trong hộp giấy xuất sứ từ bệnh viện Petal, rất quý rất hiệu quả.

Nhìn hộp thuốc nằm trên đường hầm, tôi nhấc tay kêu lớn “Thuốc giảm đau, mỗi người một viên.” Ít nhất có thể chống đỡ được đến khi nhân viên cứu hộ đến.

Kêu xong rồi ôm ba lô chôn mặt vào trong lòng hắn, nhiệt độ ấm áp mà quen thuộc làm chậm lại sự không thoải mái của thân thể tôi.

“Bọn họ sẽ không ăn, Miru.” Hắn hơi lướt qua số thí sinh nằm trên mặt đất một cái, không có gì không đồng ý với hành động của tôi, nhưng cũng không thấy hành động này có ích lợi gì, còn chuyện Shalnark coi trường thi làm phòng thí nghiệm, hắn đương nhiên có thể làm như không thấy.

Tôi dụi dụi vào áo hắn, hơi buồn nói: “Em biết, anh phát tác chứng Rối loạn ám ảnh cưỡng chế* cho em, anh vẫn còn chưa quen với cái đức hạnh ma quỷ cứ gặp người nào là đã muốn đi đến gần xem sao à?” Giống như có đám lưu manh vô duyên vô cớ lôi anh vào ngõ nhỏ rồi đánh đập, sau đó trước khi đi, một tên đồng lõa ném một hộp thuốc cho người bị đánh đang hấp hối kia, là người bình thường thì không bao giờ ăn. Trong mắt số thí sinh kia, tôi cũng là đồng lõa, hộp thuốc kia có người dám lấy mới là lạ.

*(Tojikachan: chứng Rối loạn ám ảnh cưỡng chế, tên tiếng anh là Obsessive-Compulsive Disorder. Đây là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng)(nguồn: wiki)

Tôi thuần túy chỉ là run tay đến mức không nhẫn nhịn được, không thể nào nói thông với cái đám con nhện kia.

“Quen rồi, nhưng anh không thích.” Hắn nói thật “Cái thói quen này sẽ làm em có nguy cơ bị giết nhiều hơn.”

“Cái chứng bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế kỳ quái này, cô vẫn nên sửa đi, thân thể yếu đến mức ngay cả đầu óc cũng không thông minh.” Machi ở sau lưng không hề nói xấu, chỉ là ăn ngay nói thật.

“Vô dụng, Machi.” Shalnark híp mắt, vẻ mặt ôn hòa, cười tủm tỉm “Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của một người là không có cách nào sửa được, Miru căn bản không sợ chết.”

“Tôi sợ.” Tôi chôn mặt càng sâu, nói cực kỳ buồn bực. Đừng so tôi với cái đám đã quen bắt tay với tử thần như mấy người, tôi luôn yêu quý sinh mệnh, nhiệt tình yêu thương ánh mặt trời.

“Nhìn không ra.” Giọng nói của Feitan còn nặng nề hơn tôi, hắn chỉ là thích nói chuyện thấp hơn người khác hai độ, trừ phi chọc hắn nổi trận lôi đình, nếu không giọng nói của hắn luôn luôn bằng phẳng.

Tiếp tục nói chuyện phiếm, con đường phía vẫn dài đằng đẵng hắc ám không giới hạn. Phần đầu tiên của cuộc thi Hunter gần kết thúc, những người không theo kịp là mười chín người, tám người kiệt sức, mười một người bị kẻ khác gây thương tích mà mất đi khả năng hành động.

Chỉ cần bọn họ không tán gẫu là nhất định sẽ gây tao ương ra xung quanh, tôi lấy mấy quả táo trong ba lô ra đưa cho mỗi người một quả, cho bọn hắn cắn để dời lực chú ý của họ. Tôi không thể tưởng tượng ở cửa thứ nhất này, số người có thể chạy lên mặt đất chỉ có vài chúng tôi.

Nếu giám khảo phát hiện ra không bình thường, một chiếc điện thoại đánh về hiệp hội Hunter, chỉ thân phận của đám này thôi cũng đủ để cho Hunter tinh nhuệ chạy tới, đuổi giết chúng tôi một vạn lần.

Nếu quả thật bị rơi vào cảnh đó, cuộc thi này cũng thật quá bi thảm.

Chạy đến đoạn cuối, tốc độ của mọi người nhanh hơn, linh hoạt lách qua đám đông thí sinh chật chội. Khi nhìn thấy giám khảo mặc com-lê đỏ thẫm đằng trước, Shalnark ăn táo nói không rõ “Cảm thấy không? Mặt đất chấn động, tôi ngửi thấy mùi thuốc nổ, ai đang nổ đường hầm? Nếu không, chúng ta cũng thử xem.”

Vừa dứt lời, một trận âm thanh trầm đục liền vang lên, mặt đất chấn động rõ ràng. Không đến một giây, vách tường nổ ầm một tiếng, khói thuốc súng và ánh lửa theo đá vụn tuôn ra, trong làn khói đen, vài bóng người có chút chật vật ngã ra.

Tôi không nhìn thấy rõ, sự âm lãnh trong đường hầm bị trận ánh lửa này hun ấm. Trong khói đặc cuồn cuộn ngoài mùi thuốc nổ ra còn có một mùi hương ngọt nị, tôi không chịu nổi che lại mũi, khung cảnh trước mặt có chút vặn vẹo, một vài hình ảnh hư ảo mơ hồ xuất hiện. Tác dụng của Healing Cedar, khiến cho người ta nhìn thấy chuyện rất thống khổ.

Tôi nhanh chóng tỉnh táo lại, nghe thấy giám khảo dừng lại hỏi “Thế này là thế nào?”

Một đứa trẻ hơi xấu hổ cười “Xin lỗi, chúng tôi đã phá hỏng bức tường mất rồi.”

Shalnark nhăn mặt nhăn mũi nói: “Trên quần áo của những người đó toàn dính mùi ngọt của cái cây kia, có lẽ là bị dính từ chỗ rẽ mà chúng ta vừa chạy qua.”

“Miru.” Hắn nhìn lướt qua đám người lăn ra từ trong đống đá vụn, một tí lực chú ý cũng lười phân cho những kẻ không quan trọng, chạy lên phía trước giám khảo “Mùi hương đó có tác dụng với em?”

Tôi khụ hai tiếng, cảm thấy cái mùi hương này thật khiến người ta không thoải mái. Rời xa chỗ nổ mạnh, suy nghĩ vốn đang có chút hoảng hốt lại bình thường lại, tôi cắn quả táo một ngụm để lấp đi kinh hãi rồi mới nói: “Đúng là nhìn thấy chuyện rất đáng sợ.”

“Chuyện đáng sợ?” Vẻ mặt dưới dải vải của hắn phỏng chừng không có biểu cảm gì, chỉ là thói quen hỏi lại một câu.

“Em nhìn thấy... cái cảnh anh định lôi em lên giường lúc trước.” Mặt tôi không chút thay đổi nói, đó là chuyện khá lâu trước kia, nhưng đó tuyệt đối là chuyện khủng bố nhất, đáng sợ nhất từ khi tôi xuyên qua tới nay, khiến người ta cảm thấy như trời sụp đất nứt vậy.

Bạn vĩnh viễn không thể tưởng tượng tên này rất đương nhiên cầm một quyển tạp chí H, lạnh nhạt đơn thuần đưa cho tôi xem, như là cảm thấy chuyện này khá thú vị, cười vô cùng sạch sẽ nói với tôi: “Miru, chúng ta thử xem đi.”

Nhìn biểu cảm của hắn, người không biết gì còn tưởng rằng quyển sách trên tay hắn chỉ là thực đơn, thử xem có thể làm ra bánh quýt hay không.

Đương nhiên, chuyện cuối cùng không thành, ngoài lý do không có kinh nghiệm khiến tình hình hỗn loạn ra, còn có tôi thật sự khóc không còn hình tượng gì cả. Nếu mà hắn thành công làm chuyện ấy, thì cả đời tôi tuyệt đối không muốn gặp lại cái tên chết tiệt xằng bậy thiếu đạo đức này.

“À, bạn tình làm chuyện ấy không phải là rất bình thường sao?” Hắn không hề cảm thấy mình có chỗ nào không đúng, trong đầu hắn căn bản vốn không có dây thần kinh ‘mình sai lầm rồi’. Cho nên dù làm rất nhiều chuyện xấu khiến người ta giận sôi, hắn đều có thể cảm thấy vô tội, rồi nói một đống ‘đạo lý’ thôi miên bạn rằng đây là rất bình thường.

“Trước khi em chưa chuẩn bị tâm lý mà làm chuyện ấy là không đúng, kẻ tồi tệ nhất trên thế giới này chính là người đàn ông cứ muốn làm chuyện ấy mà không quan tâm ý kiến của đối phương.” Tôi oán hận cắn tiếp một ngụm táo, tiếp tục an ủi mình, làm chuyện ấy mà nếu không có cảm giác thì chính là cực hình.

Hắn khẽ cười một tiếng, hình như cảm thấy lý luận của tôi rất thú vị.

“Làm chuyện đó với phụ nữ mà nói là rất thống khổ sao?” Machi vừa cắn táo vừa hỏi đồng bạn bên cạnh, một chút cũng không kiêng dè.

“Tôi không phải nữ, làm sao mà biết.” có vẻ như Feitan cảm thấy vấn đề này rất nhàm chán, cho nên khẩu khí thẳng thắn mà khinh thường.

“Có lẽ thế, lần trước tôi lên mạng có hỏi một nick nữ, cô ta cảm thấy loại chuyện này rất khoái nhạc, ha ha ha, Machi, thì ra cô không có kinh nghiệm.” Shalnark phản ứng lại, cười hì hì nói.

Tôi nghe thấy bọn họ không kiêng nể gì nói chuyện, một ngụm táo thiếu chút nữa nghẹn chết, Shalnark, cậu lên mạng chỉ để hỏi việc này?

Machi đáp lại rất trực tiếp, cô duỗi năm ngón tay ra, sợi tơ như ẩn như sáng bóng lợi hại trong bóng tối, sau khi sợi tơ chợt lóe một cái, Shalnark đột nhiên ngã chổng vó về phía trước.

Shalnark kêu thảm thiết “Machi! Cô dám dùng sợi tơ niệm buộc chân của tôi! Á!!! Cô còn dẫm tôi.”

“Ngu ngốc.” Machi trực tiếp dẫm chạy lên người Shalnark, vô tư thay hắn chạy phía bên phải bang, tiếp tục chạy về phía trước.

Chúng con nhện vô lương tâm bỏ mặc não con nhện đang quỳ rạp trên mặt đất, kệ hắn ở đó.

Tôi yên lặng cầm quả táo nghĩ, Shalnark, cậu đừng chạy theo, cậu bỏ quyền đi. Tốt nhất bị dẫm gẫy xương cốt đi không nổi nữa, bị đào thải, không phải tôi nhẫn tâm, mà là cứ thế này thì đám thí sinh phỏng chừng không có đường sống nào.

Một cái cầu thang dài vô tận xuất hiện trước mắt, cầu thang liên miên không dứt, nhìn mãi mà không tới điểm cuối, loại chiều dài này chỉ xem thôi cũng đã khiến người ta tuyệt vọng. Phía sau, có người thoải mái thẳng tay thẳng chân chạy lên, Satotz râu quặp cử chỉ có lễ xẹt qua chúng tôi, chạy ở trên cầu thang híp mắt lại liếc chúng tôi v, mới nghiêng đầu nói với các thí sinh theo kịp: “Được rồi, nên chạy nhanh hơn một chút.”

Trong nhiều tiếng thở dốc oán giận của các thí sinh, chạy Marathon cầu thang lại bắt đầu.

“Phương hướng này chính là đầm lầy Numere, Machi thật là, cô dẫm tôi ác thật.” Shalnark từ tầng dưới chót của cầu thang nhanh chóng chạy lên, đuổi kịp chúng tôi.

Tôi thất vọng thở dài một hơi, quả nhiên một cái đạp không dẫm chết được cái tên này.

“Hừ.” Machi hoàn toàn không quan tâm, vẫn nhìn chằm chằm phía trước, vẻ mặt lạnh như băng.

Shalnark phủi phủi bụi bám vào nửa quả táo trên tay mình, một bên mặt còn dính một tầng bụi đất, hắn không để ý, cắn một ngụm táo nói: “Vừa rồi khi đi lên, Hisoka hỏi tôi có phải đang làm nhiệm vụ hay không, tôi nói cho hắn là lần này chỉ đến chơi.”

“Mỗi lần nhiệm vụ, hắn chạy trốn còn nhanh hơn bất cứ kẻ nào, tên chỉ biết nhàn hạ.” Machi yêu ghét rõ ràng, vẻ mặt cô lộ rõ sự không quan tâm đối với Hisoka.

“Còn tôi thì cảm thấy hắn khá thú vị.” Hắn dùng tốc độ nhanh, một bước qua hai bậc thang, tốc độ giống với giám khảo. Trong âm u, đôi mắt hắn tối tăm lờ mờ, màu sắc xanh lạnh đều bị sự u ám này che kín, chỉ cần là chuyện hắn cảm thấy thú vị thì hắn sẽ trở nên vô cùng khoan dung, chẳng sợ phải dung túng thường xuyên.

Tôi không hề cảm thấy thú vị, liếc cầu thang dài đằng đẵng phía trước một cái, tôi nghĩ đến vừa rồi hình như nhìn thấy gì đó, kỳ lạ, tôi luôn cảm thấy hình như mình đã quên một vài thứ rất quan trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.