Cái gọi là cuộc thi Hunter, kỳ thật là quái vật tụ tập à?
“Tình trạng thời tiết tốt đẹp, sức gió ổn định, tầm nhìn tốt.” trong khoang
điều khiển tàu bay vĩnh viễn là phức tạp nhất, điều khiển viên nhấn liên tục vào vô số cái nút các màu làm người ta hoa cả mắt, rất quen khống
chế tốc độ tàu bay, thân tàu tròn tròn trong cánh quạt quay cuồng phá ra tầng mây dày đặc xoã tung trên không.
“Về thời tiết thì không
sao cả, tám giờ sáng mai sẽ đến hội trường cuộc thi thứ ba, dự tính từ
giờ đến lúc đó đều là trời quang mây tạnh, nhưng điều khiển ban đêm là
khổ nhất, có ly trà đặc thì tốt quá.” thuyền trưởng tàu bay kinh nghiệm
phong phú ngồi bắt chéo chân trên ghế điều khiển ở giữa, ngáp một cái,
lười nhác nói với điều khiển viên bên cạnh.
“Sai người khác tùy ý như vậy thì ai nghe lời ông.” Trong bóng tối ở khoang thuyền đột nhiên
truyền đến một giọng nói lạnh lùng “Nhưng nếu ông đem khoang điều khiển
cho bọn tôi chơi thì tôi có thể sẽ giúp ông pha trà đấy.”
Người
trong bóng tối im hơi lặng tiếng xuất hiện, cậu cắm một tay trong túi
quần, tư thế đứng có sự khiêu khích, đôi mắt mèo màu đen dưới mái tóc
màu bạc kia lại mang tính trẻ con rõ ràng, tính hiếu kì của trẻ con
khiến khuôn mặt tươi cười của cậu có sự đáng yêu khiến người ta không
thể cự tuyệt.
“Ồ, đã tiến vào bầu trời của phố xá sầm uất rồi,
phải liên lạc với phòng chỉ huy dưới đất trước, nếu không thì người ta
lại tưởng rằng chúng ta là vật thể bay không xác định, đem hai thằng
nhóc kia ra bên ngoài.” thuyền trưởng tàu bay vẫn bình thản, lười nhác
tùy ý, ngay cả đầu cũng không quay lại, cứ thế tuyên bố mệnh lệnh.
Cửa khoang điều khiển nhanh chóng mở ra, trên cửa được treo tấm bảng “Cấm
vào”, thô lỗ đá những người không liên quan ra khỏi khoang điều khiển
giống như đá bóng vậy, rồi đóng sầm cửa lại, cánh cửa gỗ đóng kín cự
tuyệt vô tình.
“Cái gì chứ, không cho người khác vào thì sao
không khóa cửa hả!” một trong hai người bị ném ra, lớn tiếng rống vào
cánh cửa bị đóng, cậu vò mái tóc màu bạc mềm mại, tức giận giống như một con mèo xù lông, chỉ kém không lộ ra móng vuốt sắc nhọn đi cào cửa.
“Chúng ta... bị mắng.” Người còn lại tự động đi đến góc tường cạnh cửa, rụt
thân thể dưới bồn cây xanh, úp mặt vào tường, bóng lưng đầy xin lỗi kia
ai oán nói không lên lời.
“Ách, Gon, chúng ta đi chơi chỗ tiếp
theo đi.” Killua thu lại móng vuốt mèo, hơi xấu hổ vẫy tay với bóng
người màu xanh lá cây kia, trong đôi mắt to màu đen có sự đơn thuần phù
hợp với tuổi của cậu.
Bên ngoài khoang điều khiển, chuyến thám hiểm tàu bay của ‘mèo’ và ‘chó’ tiếp tục tiến hành chạy đông chạy tây.
“Này, Gon, tớ phát hiện một nơi vẽ tranh tuyệt vời.” Mới từ phòng chạy máy
dưới tầng dưới chót lên, Killua kéo cậu bạn chậm chạp chạy đến nơi tiếp
theo, trên đường, họ gặp một thí sinh đang nằm trên ghế dài ngủ say.
Killua lấy một cái bút dầu ra, cười xấu xa thích thú vẽ hoa lên mặt thí sinh kia.
Gon nhỏ giọng nói “Làm vậy không tốt lắm, dì Mito từng nói là làm thế, người ta sẽ rất tức giận đấy.”
“Có gì không tốt chứ, tin tớ đi, bọn mình vẽ cho hắn xinh đẹp một chút, có
khi hắn còn cám ơn bọn mình đấy, dù sao hắn vốn đã rất xấu xí rồi.”
Killua cười vô cùng thuần khiết, nheo mắt thành một độ cong giả dối, bút trong tay vẽ liên tục lên mặt người kia, thuần thục đến mức vừa thấy là biết lão luyện.
Cậu cực kỳ thích cảm giác thoải mái khi có bạn bên cạnh, những thứ hắc ám dường như lập tức có thể cách cậu rất xa.
Gon cười như bị đau răng, mồ hôi lạnh đều chảy ra, đối với một đứa trẻ nông thôn từ nhỏ được người lớn từ ái và nghiêm khắc giáo dục mà nói, rất
nhiều lúc, cử chỉ luôn khá ngây ngô lễ phép, ví dụ như đùa dai vẽ lên
mặt người khác lúc họ đang ngủ, cậu vẫn còn hơi ngượng tay ngượng chân
không dám vô tư làm.
Thí sinh ngủ say đột nhiên mở to mắt, tay
phản xạ bắt lấy vũ khí vung về phía người gần trong gang tấc, cho dù là
heo bị vẽ mặt cũng cảm thấy được, đừng nói là người luôn luôn cảnh giác.
Killua linh hoạt nhảy ra sau, tránh được nhát dao của đối phương, sau đó cậu
cười nói: “Tư thế ngủ của anh rất khó coi, tùy ý ngủ như vậy thì sớm
muộn gì cũng sẽ chết đấy, ông chú.”
“Thằng nhóc chết tiệt! Ông
đây làm thịt mày!” Trên mặt đầy nét bút mực, hắn tức giận nhảy dựng lên
khỏi ghế, cầm đao hung hăng vung đến.
Gon không hề nghĩ ngợi cầm lấy cần câu vung về phía đối phương, giống như đang đối phó dã thú
trong rừng rậm vậy, một kích trúng đầu mục tiêu, đối phương ngay cả cơ
hội hự một tiếng cũng không có, trực tiếp ngã lăn xuống đất, lại “ngủ”
tiếp.
“Làm tốt lắm, Gon.” Killua hưng phấn nắm tay nói.
Gon nhìn cần câu trên tay mình, sau đó thất bại dùng cần câu gõ trán mình
một cái, cậu không cố ý, chỉ là phản xạ vung cần câu ra mà thôi “Xin
lỗi.” Cậu vẫn cảm thấy là cậu và Killua có lỗi với người ta.
Killua quay mặt vào tầng mây ngoài cửa sổ bên mạn tàu, vụng trộm làm cái mặt
quỷ, thấy Gon cõng cái tên thí sinh không hay ho kia trở lại ghế dài,
cậu không cho là đúng, ngủ tùy tiện như vậy thì chắc chắn bị chết lúc
nào cũng không biết.
“Đi thôi, chúng ta lên tầng cao nhất xem
sao, nghe nói giám khảo đều ở trên đó, cái ông già rất lợi hại kia có
khi cũng ở đó.” Killua rất ngạc nhiên với vị hội trưởng đã nhảy xuống
tàu bay, một người từ trên cao như vậy nhảy xuống mà không bị sao cả,
rốt cuộc là nhờ lực lượng gì chống đỡ được động tác nguy hiểm như thế,
chỉ bằng vào sức mạnh cơ thể thật sự có thể mạnh đến mức ấy sao?
Chuyện không thoải mái tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chuyến thám hiểm mèo lôi kéo chó vẫn tiến hành không biết sợ.
“Killua, cậu cảm thấy đề thi cửa thứ ba của cuộc thi Hunter là gì?” Gon đi lên
tầng thứ hai của tàu bay, tầng nào cũng có phòng cửa trượt, từng phòng
đều có một đoạn khoảng cách không gần nhau.
“Tớ không biết nữa,
hy vọng khó khăn một chút, tớ không muốn cảm thấy nhàm chán đâu.” Đối
với Killua mà nói, các đề thi trước chưa hề có tính khiêu chiến gì, nghe đồn đề thi có thể làm người ta chết mà sao không thấy đâu cả, khiến hắn tưởng là đã được chơi đùa thỏa thích, không ngờ lại mất hứng thế này.
“Tớ cũng vậy, bởi vì Hunter là nghề nghiệp của bố tớ.” Gon nhìn phía trước, cuối nơi đó có bầu trời sao sáng ngoài cửa sổ bên mạn tàu, trong suốt
giống như sự kiên trì trong đôi mắt màu rám nắng của cậu vậy.
Nếu Hunter là một nghề nghiệp rất vĩ đại, thì cuộc thi Hunter đương nhiên phải khó khăn mới đúng.
“Nhưng so với chuyện ấy, tớ vẫn cảm thấy số thí sinh tới tham gia cuộc thi lần này...” Killua vừa nói vừa tùy tay mở cánh cửa thứ nhất ra, ngọn đèn
trong phòng nhẹ nhàng ấm áp, lọt vào trong tầm mắt là một loạt giá sách
chỉnh tề, những chồng sách trong thư viện loại nhỏ cùng ngọn đèn yên
tĩnh hình thành một bầu không khí thanh bình.
Trong căn phòng
thoáng đãng yên lặng, ngay cả ngọn đèn cũng mông lung như trôi nổi,
Killua vừa bước một chân vào cửa, đã lập tức dừng lại, bao gồm cả lời
đang nói. Cậu bất giác tự động nín thở, đôi mắt màu đen hơi dựng thẳng
lên, phía trước, ảnh ngược của bìa cứng của một quyển sách lịch sử xưa
cổ in rõ lên tròng mắt cậu, cậu nghe thấy tiếng trang sách khẽ lật vang
lên, cảm giác chết chóc cũng trồi lên theo tiếng động ấy, lẳng lặng chảy thẳng vào trái tim cậu đang bắt đầu đập nhanh hơn.
“Killua?” Gon kỳ quái gọi cậu một tiếng, trong đôi mắt đơn thuần không có hốt hoảng hoặc âm u, chỉ là có chút khó hiểu.
Tiếng gọi to này khiến Killua toát mồ hôi lạnh ra, cậu sợ kinh động điều gì
đó, chậm rãi chuyển chân trở lại, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, trên
cửa treo bảng “Phòng đọc” có đường viền hoa.
“Gon, bọn mình đi
xuống đi.” Killua cúi đầu, mái tóc màu bạc che đi đôi mắt bắt đầu đầy
ngập mùi máu tươi của cậu, dây thần kinh toàn cơ thể như bị mất khống
chế, run rẩy rất nhỏ, cố ý cắm móng tay sâu lòng bàn tay, kích thích sự
sợ hãi này ngừng lại “Nơi này không có gì hay, chỉ là một cái thư viện
sách báo rách nát thôi.”
“Thế à, thế bọn mình đi thôi.” Gon sửng sốt, sau đó gật đầu đáp ứng, nhưng khi đi xuống, cậu cực kỳ bình tĩnh
quay đầu nhìn cánh cửa kia, ánh mắt trong suốt không thay đổi, như là
phát hiện gì đó nhưng lại cảm thấy không cần phải nói ra.
Trên
tàu bay, thư viện tuy nhỏ nhưng lại rất đầy đủ, các loại sách không sâu
xa nhưng đề cập khá rộng rãi, tuy rất ít người bước vào nhưng luôn được
vệ sinh rất sạch sẽ.
Ở bên trái giá sách là khu đọc, trên bàn trước sô pha vàng nhạt được đặt một chậu cây xanh lâu năm.
Ngón tay thon dài lại khẽ lật một trang sách, văn tự cổ xưa thâm ảo khiến
người ta không thể không tận lực đọc chậm lại, phân tích kĩ từng chữ khó có thể phiên dịch này. Như là một trò chơi nhỏ có thể giết thời gian
nhàm chán, ngừng lúc nào cũng không tiếc.
Biểu cảm dưới dải vải
trống rỗng, hỉ nộ ái ố nếu không cố ý bắt chước, thì hắn vẫn đều có thể
giữ vẻ mặt bình tĩnh không chút thay đổi. Có một đoạn thời gian, hắn
thích cảm xúc biến hóa do sự kích thích, cho nên cố ý chỉ lấy bản năng
chiến đấu đi khiêu chiến cái đám mạnh hơn hắn. Hắn muốn biết cảm giác sợ hãi, hắn nhớ rõ hồi còn rất nhỏ, hắn đã từng có, nhưng sau đó lại dễ
dàng vứt bỏ, dù bị bức đến bên cạnh cái chết cũng không bức cảm xúc sợ
hãi ra được.
Dừng lật sách, nhẹ nhàng mà nâng tay kia lên, trên
năm ngón tay nhẵn nhụi là vài lọn tóc dài màu xám bạc, sự tối tăm hơi
lạnh lẽo dưới kính áp tròng màu xanh bỗng tan rã. Hắn cúi đầu dịu dàng
hôn nhẹ những lọn tóc bị hắn cố ý quấn vào, như là sợ quấy rầy gì đó,
hỏi nhỏ “Miru, cảm xúc sợ hãi rất đẹp đúng không.”
Mỗi lần nhìn
thấy sự sợ hãi dưới đáy mắt cô ấy, tâm tình sẽ bất giác tốt lên. Đặc
biệt khi hắn trọng thương về nhà, ánh mắt lo lắng và sợ hãi khiến hắn
cảm thấy rất thoải mái, hắn thích cô ấy sợ hãi, thích cô ấy dùng giọng
điệu như dỗ trẻ con hỏi hắn “Có đau không”.
Dễ dàng cởi ra mấy
lọn tóc quấn chặt lấy ngón tay hắn, sợi tóc mịn màng còn chưa rơi xuống
hết, hắn lại nhanh tay quấn lại, rối đến mức nếu hắn không đồng ý thì
không ai có thể cởi được, trò chơi nhỏ hay bị cô ấy gọi là nhàm chán lại khiến hắn kiên trì đến mức có chút cố chấp.
“Sát thủ sao? Đúng
là cái mầm yếu ớt.” Như là lẩm bẩm thuận miệng nói một câu, giọng nói
nhẹ chỉ nói cho mình nghe. Cái cách bước đi cảnh giác cẩn thận, thần
kinh cảm giác sâu sắc đối với sát khí, động tác như là lúc nào cũng có
thể mượn bất cứ chỗ tối nào để giấu kín mình lại, chỉ có kẻ trong thế
giới ngầm mới có thể có được.
Hắn không thích có người khác quấy rầy, nếu vừa rồi, đứa trẻ tóc màu bạc rón ra rón rén kia thật sự dám
bước vào, hắn liền giết chết nó.
“Machi, đi báo cho Hisoka.” Hắn lại nhìn vào quyển sách, ngón tay chậm rãi quấn những lọn tóc dài của
cô ấy, bình thản nói với một góc tối trong thư viện “Trước ngày hai mươi lăm tháng tám, đến Yorknew tập hợp.”
Yorknew, nơi tụ tập của mafia toàn thế giới, ở đó đại náo một hồi hẳn là có thể khiến hắn hưng phấn lên.
“Vâng, bang chủ.” Machi dựa lên vách tường góc tối yên lặng bảo vệ phòng tuyến trong bóng tối, trả lời hắn giống như mọi lần, sau đó lại ẩn mình trở
lại góc chết trong hắc ám, trong một giây, trong thư viện này rốt cuộc
không tìm thấy bóng dáng cô nữa.
Ngọn đèn trong thư viện êm dịu
nhu hòa đến mức không nặng hơn không khí bao nhiêu, các loại sách ngã
trái ngã phải dưới đất trông như chúng nó nên như thế, giống như hình
ảnh cô gái yên lặng nằm ngủ trên ghế dài với những lọn tóc bị quấn quanh ngón tay hắn.
Dời sách đi, đôi mắt xanh giống bầu trời trở nên
mềm mại, cô ấy như là một động vật nhỏ vô hại nào đó, yếu đuối nằm ở
trên sô pha, dùng chân hắn làm gối đầu, không hề phòng bị bước vào cái
mà cô ấy gọi là mộng đẹp.
Chỉ cần trái tim của cô ấy không ngừng đập, là được rồi.