Nơi này là tháp Cạm Bẫy, hy vọng mọi người có thể còn sống đi xuống đất, hạn là bảy mươi hai giờ.
Không hiểu sao tàu bay lại trì hoãn, vốn dự tính là tám giờ sáng tới nơi, kết quả, khi chúng tôi rời thuyền đến hội trường cuộc thi lần thứ ba đã
chín giờ ba mươi phút.
Tôi đứng ở đỉnh tháp Cạm Bẫy, ngẩng đầu
nhìn chiếc tàu bay bỏ nhóm thí sinh chúng tôi xuống đây rồi bay đi mất,
chiếc tàu bay thuyền kia cũng chở hội trưởng hiệp hội Hunter - người mà
tôi rất muốn gặp mà lại không muốn gặp tôi – về tổng bộ.
Thẳng
đến khi tàu bay biến mất trong tầng mây, tôi mới cúi đầu ngáp một cái,
dưới đôi mắt tôi hơi thâm đen. Bay đường dài quả nhiên sẽ thành gánh
nặng cho thân thể, hơn nữa bởi vì ngủ quá nhiều nên giờ đã không thể ngủ để nghỉ ngơi được nữa, cho nên sau khi thức một đêm, thân thể hơi rã
rời, chứng say xe không thể trị tận gốc thật phiền toái.
Đêm
qua, tôi và cái tên ‘chết cũng không nhận sai’ thức cả đêm phiên dịch,
tôi xác định là hắn dịch sai. Tôi nói cho vị bang chủ đại nhân bác học
trí nhớ tốt kia, hắn phiên dịch sai một từ trong tập thơ ca cổ. Đúng
vậy, vì từ này, chúng tôi lôi từ chim trên trời đến rùa dưới đất, từ cát cứng cổ đại đến kiến trúc Hậu Hiện Đại, một cái từ ngữ có mười ba nét
mà bị chúng tôi khai thác ra hai mươi bảy cách dịch, sinh ra gần năm
mươi cách hiểu.
Hiện tại ngẫm lại, kỳ thật đó không phải là liên từ quá quan trọng, cho dù phiên dịch chính xác cũng không có ảnh hưởng
gì lớn đến cả bài thơ, chúng tôiquá nhàm chán nên mới cứ ômkhư khư vấn
đề nhỏ đáng thương này, thừa nhận anh sai thì anh sẽ rất mất mặt sao?
Đỉnh tháp Cạm Bẫy không có gì bao quanh, như một cái quảng trường lớn hình
tròn trơn nhẵn, tôi đứng ở giữa có chút cô đơn. Thí sinh loanh quanh
trên đỉnh tháp, nặng nề thong thả đến thong thả đi.
Tôi xa xa
nhìn lại, thấy Chrollo đứng ở bờ tháp, áo gió hơi bay lên khiến hắn
trông gầy, một chút cũng không nhìn ra rằng bên trong dáng gầy bình
thường ấy che dấu bao nhiêu bạo lực. Nếu hắn thành thật cầm quyển sách
đứng trong đám đông, bạn sẽ chỉ cảm thấy người trẻ tuổi tuấn tú này rất
văn nhã, thậm chí giống tay trói gà không chặt.
Rất nhiều lúc
hắn chỉ cần vuốt hết mái tóc xuống, mặc trang phục bình thường, thì
gương mặt thư sinh trắng nõn của hắn chính là âm mưu tốt nhất, hắn không giống bất cứ tội phạm tội ác tày trời nào. Tôi để hắn quấn vải lên mặt
không phải do sợ gương mặt bang chủ sẽ liên lụy đến tôi, đã nhiều năm
như vậy, kỳ thật tôi đã biến thành đồng lõa rồi.
Tôi chỉ là muốn nói cho người khác rằng thằng nhóc này rất không bình thường, không có
người bình thường nào lại làm như vậy, cho nên hãy cách cái tên không
bình thường này xa một chút đi.
“Mười năm...” không biết mấy năm nay cuộc sống của mình trôi đi như thế nào, nhìn cái thằng nhóc thích
sự kích thích của độ cao đang đứng ở mép tháp, tôi rốt cục không nhịn
được một tay ôm mặt, vụng trộm thở dài một hơi “Khiến người rầu rĩ.”
Nếu không muốn thừa nhận, cố gắng làm cuộc sống trở lại bình thường, tình
cảm này kỳ thật thật sự đã lấy một phương thức dị dạng để đi một đoạn
đường rất dài.
Thường thường đều là vừa đau lòng hắn, vừa nguyền rủa hắn. Hôm nay hắn máu chảy đầm đìa là tôi đau theo hắn, ngày mai hắn sinh long hoạt hổ chạy đi làm xằng làm bậy, tôi lại nghiến răng nghiến
lợi mắng hắn sao ngày hôm qua không cho tên tai họa kia đau chết đi.
Muốn vứt là vứt, cái dũng khí dám giẫm đạp lên hết thảy này quá du côn. Ngay từ đầu, thằng nhóc này đã không định sống đúng đắn.
Tôi dụi dụi đôi mắt hơi khô, bóng dáng im lặng trong tầm mắt trở nên mơ hồ. Lơ đãng nhìn xung quanh, nhìn thấy Shalnark đội mũ lưỡi trai cách đó
không xa đang khom chân nhảy nhót, nhẹ nhàng nhảy lên khối gạch, hình
như đang thử gì đó.
Tôi đứng mãi trên đỉnh tháp, chậm rãi nghĩ
tới một vài hình ảnh rải rác trong truyện tranh, đường đến cửa thi tiếp
theo hẳn là ngay tại dưới chân, đáng tiếc lại không nhớ nổi giới tính
giám khảo.
Chân có chút ngứa, hoạt động một chân, cẩn thận dẫm
dẫm lên viên gạch có khe rõ ràng, là thật. Thấy không có ai chú ý động
tác của tôi, tôi lặng lẽ tránh ra mấy bước, lại duỗi chân dùng sức dẫm
xuống, trò chơi này hoàn toàn không mang theo kỹ thuật giống như trúng
xổ số vậy, tôi chưa từng nghĩ tới mình lại ‘trúng thưởng’.
Dẫm
dẫm chân hơi mạnh, bỗng viên gạch dưới chân như là cầu bập bênh khiến
người ta trượt xuống rất nhanh. Tầm mắt của tôi tối đen, sau đó thân
mình thẳng tắp rơi xuống, từ lúc tôi dẫm trúng ‘xổ số’ đến lúc tôi biến
mất, thời gian chưa đến nửa giây.
Dưới viên gạch không cao, ước
chừng khoảng hai mét. Tôi do bị bất ngờ nên bị ngã, căn phòng đá âm u
giờ do có người vào mà ngay lập tức bật chốt mở, tức thì ngọn đèn sáng
trưng.
Tôi ngồi bệt dưới đất, xê dịch ngồi vào góc tường, hai
tay ôm đầu kêu rên “Chết chắc rồi, thằng nhóc kia tuyệt đối sẽ bóp chết
mình.” trước khi chạy đi xem tình hình theo thói quen, hắn nói cho tôi
biết nếu hắn chưa bảo gì thì không được đi lung tung, tôi không chỉ đi
lung tung mà còn biến mất, khi hắn tức giận, rất khó dỗ dành.
Feitan và Machi quen với việc bang chủ nhà mình ở đâu, thì hai người họ đều
đứng gần đó. Người gần nhất với tôi là Shalnark lại không hề chú ý đến
tôi, cho nên có lẽ không có ai thấy tôi rơi xuống đây, nếu bọn họ không
biết tôi ở nơi nào mà định đào tôi ra, tuyệt đối chuyện gì cũng làm
được.
Tôi ngẩng đầu nhìn đá xi-măng dày đặc chặt chẽ kín đáo như không hề bị ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, có chút đau đầu bới bới mái
tóc dài lại hơi rối tung, giờ nếu kêu cứu mạng, liệu người bên trên có
nghe thấy không?
Tôi vươn tay nửa mở đến bên miệng làm loa, hô một tiếng “A...”
Còn chưa a xong, liền trơ mắt nhìn phiến đá trên đầu bỗng tự động mở ra, có người “A” lớn hơn tôi ngã xuống dưới, sau đó có vài người khác cơ hồ
cũng đồng thời nhảy xuống, hoàn mỹ rơi xuống đất.
“Đau chết đi
được.” Người bị ngã xuống chật vật đứng lên, trên gương mặt sưng vù dán
đầy băng dính màu trắng, cho dù rơi đến mức mắt đầy sao cũng vẫn ôm chặt cặp sách của mình không chịu buông. Áo sơmi trắng bẩn rộng thùng thình
mà lôi thôi, dáng vẻ giống thanh niên lớn tuổi chưa gia đình.
Cậu bé tóc trắng ôm ván trượt và một cậu bé mặc quần áo màu xanh lá cây vác cần câu nhìn nhau, sau đó, một cậu bé lộ ra mặt mèo khoái trá nói: “Lại gặp cậu rồi, không nghĩ tới nhanh như thế.”
Cậu bé còn lại cũng cười ngây ngô đáp lại “Đúng thế, ha ha ha.”
Còn có một thiếu niên tóc vàng ôm túi đeo vai, mặc trang phục dân tộc màu
xanh da trời viền vàng, con ngươi màu xanh da trời mới đầu kinh ngạc lại lập tức khôi phục bình tĩnh, bắt đầu đánh giá bốn phía.
Bàn tay đang nằm bên miệng tôi nhẹ di chuyển lên trên, bụm mặt bịt mắt, nhất
thời không biết nên lộ ra vẻ mặt gì mới thích hợp, tình cảnh này khiến
tôi vô lực hơn so với nhìn thấy khủng long hoá thạch khiêu vũ.
Lance, sớm biết vậy thì chúng ta đã nên trở về từ cửa thi trước, tôi đột nhiên rất muốn về nhà tưới hoa. Nhóm bốn nhân vật chính đang ở ngay trước mặt tôi, tôi nên làm gì?
“Bốn cửa ngầm không giống nhau, kết quả
lại rơi vào cùng một phòng.” thanh niên lớn tuổi lập chí làm bác sĩ miến phí phủi phủi bụi trên mông, hình như bị ngã đau nên nhăn răng nói.
“Phòng này, không có đường ra.”
“So với vấn đề này, sao chị ta lại ở đây?” cậu thiếu niên xách ván trượt
vào nách rời nhà trốn đi, thu lại gương mặt mèo đáng yêu, treo lên vẻ
băng sương liếc trừng tôi.
Tôi hai tay ôm đầu gối cảm nhận được
một trận gió lạnh thổi qua, có chút xấu hổ dựa ra sau, sau đó mỉm cười
lễ phép “Ha ha, chào các cậu.”
Xin đừng dùng ánh mắt kiểu ‘ước gì tôi biến mất’ để lăng trì tôi, tôi rơi xuống đây tuyệt đối không phải cố ý.
“Xin chào, chị cũng ở đây à.” Gon mới đầu sửng sốt, sau đó quay đầu cười nói thân thiết nhìn tôi, giống như trước kia chúng tôi đã quen biết nhau
vậy, tính cách dễ gần này thật đúng là không phải ai cũng học được.
“Gon.” Killua khẽ quát một tiếng, ngăn cản cậu ấy đến gần tôi “Đừng đến gần chị ta.”
Tôi yên lặng cúi đầu nghịch ngón tay, đúng, tôi chính là ôn dịch, cho nên
trăm ngàn đừng đến gần tôi, thái độ này rất đả thương người, trẻ con bây giờ thẳng thắn đến mức khiến người ta đau lòng.
“Sao cậu lại
nói thế, Killua, cậu không thấy được cô gái này cô đơn một mình rất đáng thương sao?” thanh niên lớn tuổi thất nghiệp chưa lập gia đình đi đến
trước mặt tôi, sau đó lộ ra vẻ mặt tốt bụng tươi cười nhưng thấy thế nào cũng đáng khinh, khom người vươn tay khoát lên vai tôi nói “Xin chào,
tôi là Leorio, một mình cô đến cuộc thi này à?”
Tôi có chút quái dị nhìn móng vuốt anh ta khoát lên vai tôi, lại nhìn gương mặt vô cùng
thê thảm kia của anh ta, mới hơi gian nan kéo ra một nụ cười mỉm “Tôi là Miru, ha ha.” cảm giác nhìn gần bọn họ, quả nhiên khác biệt.
“Xin chào, tôi là Kurapika, tôi nhớ rõ cô có vài người bạn rất mạnh, các cô
bị rời nhau à?” thiếu niên tóc vàng mềm mại cũng đi tới, cậu ấy có lễ mà xa cách chào tôi.
“Đúng vậy, tôi không cẩn thận bị rơi xuống.” Tôi trầm mặc hai giây, mới có chút ngượng ngùng trả lời.
“Nói cách khác, phần thi này, chúng tôi sẽ dẫn cô, dù sao cô và bạn lạc
nhau, dưới tình hình này, cô không thể gặp được bọn họ, bởi vì khi chúng tôi xuống dưới chỉ phát hiện bốn cửa, thêm cả cô nữa là tổng cộng năm
cửa, nói cách khác, phòng này chỉ chứa nhiều nhất năm người.” Kurapika
rất bình tĩnh nhìn tôi nói, cậu ấy không biểu lộ địch ý rõ ràng giống
Killua, cũng không dễ thân giống Gon, cậu ấy gần như là lấy thái độ mức
thấp nhất của tình bạn để đối đãi một người xa lạ.
“Tôi không
đồng ý, chúng ta không thể mang theo chị ta.” Killua không hề do dự phản đối “Gon, cậu cũng phát hiện ra mới đúng, những kẻ đi với chị ta rất
nguy hiểm, nếu mang theo chị ta, chúng ta rất có khả năng bị gặp nguy
hiểm.”
“Nhưng chị ấy không nguy hiểm.” Gon đơn thuần mà kiên định phản bác, cậu ấy không có lý do nhưng vẫn nói chắc chắc với bạn.
Tôi ngồi ở góc tường nhìn về phía này, cũng nhìn sang bên kia, tình hình
giằng co này là nội chiến khi còn chưa bắt đầu cuộc thi sao? Kỳ thật tôi phản ứng khá chậm chạp, cho nên thoạt nhìn có chút ngốc, không nghĩ tới việc nếu bị bọn họ mặc kệ ở đây tự sinh tự diệt thì phải làm thế nào.
“Cái gì mà nguy hiểm với không nguy hiểm, các cậu đang nói gì thế?” thanh
niên lớn tuổi Leorio không hiểu ra sao, từ cửa cuộc thi thứ nhất bị tra
tấn chật vật tới bây giờ, cả người từ đầu tới đuôi hoàn toàn ngu ngơ.
“Có lẽ chúng ta không có quyền lựa chọn, bởi vì con đường này phải năm
người mới đi được, tôi nhìn thấy trên tường có năm bộ tính giờ, nói cách khác, rất có khả năng nếu không đủ năm người thì phòng này sẽ không
xuất hiện đường đi.” Kurapika chỉ vào mặt tường bên trái, nơi đó có một
cái mỏm đá hình trụ nhô ra, trên có đặt bộ đếm thời gian kiểu cổ tay, mà trên nó lại là thể hiện rõ quy tắc thiểu số phục tùng đa số.
“Cậu đoán đúng rồi.” Trong không gian kín tường đá bốn phía, đột nhiên xuất
hiện một giọng nói khác, tôi ngẩng đầu phát hiện góc trên cùng của tường có một thiết bị truyền âm thanh, hẳn là giám khảo cửa thứ ba. Tôi nghe
thấy âm thanh kia có vẻ đang chấp hành nhiệm vụ giải thích cho mỗi thí
sinh “Trong tòa tháp này có bố trí các con đường khác nhau để xuống đất, các cậu đang ở con đường ‘Thiểu số phục tùng đa số’, đó là phải hiệp
lực hỗ trợ nhau mới có thể vượt qua phần thi này, chúc các cậu thuận lợi thành công.”
Vừa nói còn vừa kèm theo tiếng nhấm nuốt thức ăn
“Răng rắc”, một chút cũng không cảm thấy làm thế là không lịch sự trong
khi đang giải thích cho các thí sinh.
Sau khi anh ta nói xong,
tôi vội vàng giơ tay la lớn “Xin hỏi, tôi có thể trở lại đỉnh tháp
không? Bỏ quyền cũng không sao.” Nếu tôi ở đây, nhóm bốn người này phỏng chừng cũng không được tự nhiên, thằng nhóc mặt mèo xách ván trượt kia
còn đang như hổ rình mồi trừng tôi, như chỉ ước gì ánh mắt có thể biến
thành lưỡi dao sắc bén đâm chết tôi vậy.
Giám khảo tạm dừng một
giây, sau đó lại ăn đồ ăn vặt giống như khoai tây chiên rồi mới trả lời
“Đương nhiên có thể, răng rắc.” Đoạn cuối là từ tượng thanh, giám khảo
tiếp tục ăn đồ ăn vặt.
Tôi vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, giám
khảo đang nhai khoai tây chiên đột nhiên cười “Hì hì hừ hừ” giống như là âm thanh trong phim kinh dị vậy “Chỉ là nếu cô bỏ quyền, bốn người cùng phòng với cô cũng sẽ bị đào thải, cô còn muốn bỏ quyền không? Bây giờ
mấy người có thể bàn bạc cũng không sao, con đường ‘Thiểu số phục tùng
đa số’ vừa mới bắt đầu, dù sao bảy mươi hai giờ rất lâu mà.”
Căn phòng kín này lại yên tĩnh, mọi người trầm mặc một lúc, sau đó, Gon là
người phản ứng đầu tiên, cậu cười ha hả nói: “Không thể bỏ quyền, tớ
phải làm Hunter, cho nên chúng ta cùng nhau đi đi.” Đúng là một người
siêu lạc quan.
Killua đen mặt, run rẩy giơ tay lên, cuối cùng
vẫn phải thu lại móng vuốt mèo vào trong túi quần, hất đầu không muốn
nhìn tôi, nói: “Tùy cậu, dù sao nếu chị ta có bị rơi xuống cạm bẫy nào
thì cũng không liên quan đến tớ.”
Tôi tiếp tục ngồi ở góc tường, thật có lỗi khi làm ngại mắt cậu, tôi cũng không cố ý khiến mình chọc người ta ghét bỏ như thế.
“Trên bộ đếm thời gian có nút o và x, nói cách khác, chúng ta rất có thể sẽ
gặp đến rất nhiều cửa kiểu hai chọn một.” Kurapika lấy bộ đếm thời gian
rồi phân phát, những lúc nhiều người như thế này, cậu rất dễ dàng lấy
được quyền chủ đạo tạm thời, theo thói quen dùng một vài manh mối để cho ra lý luận logic nhất, hơn nữa, có sự tự tin vào suy luận của mình và
kiên trì tiếp tục theo đuổi, đây là một trong những điều kiện ban đầu để làm người lãnh đạo.
Tôi đeo bộ đếm thời gian, khung thời gian
một giây lại một giây trôi qua, đúng lúc chúng tôi đồng thời đeo bộ đếm
thời gian vào, một mặt tường phẳng bỗng chậm rãi nâng lên, bên kia là
một cánh cửa đóng chặt, cánh cửa chờ đợi thí sinh hai chọn một.
Câu hỏi lựa chọn của cánh cửa thứ nhất là -- muốn mở cánh cửa này không?
Mọi người đột nhiên đồng thời quay đầu nhìn tôi đang ngồi ở góc tường, bởi
vì chỉ có tôi vẫn còn ở tại chỗ không di chuyển, bọn họ cũng không hiểu
vì sao tôi lại có ‘tình cảm’ với góc này như thế.
Tôi cảm thấy
hơi ngượng ngùng, nhìn bọn họ nghi hoặc, tôi hơi cố sức tươi cười một
cái, nhẹ giọng nói: “Xin hỏi, các cậu, ai có thể kéo tôi lên không?
Tôi...”
Mồ hôi lạnh mỏng manh xuất hiện ở giữa trán, tôi rốt cục sắp không chống đỡ nổi co quắp lại, nuốt nuốt nước miếng tiếp tục nói:
“Tôi bị gãy xương.”
Nếu có chuẩn bị thì quãng cao hai mét vừa
rồi, tôi nắm chắc ngã không bị sao, nhưng vừa rồi lúc rơi xuống hoàn
toàn bị bất ngờ, chân vừa rơi xuống đất là “Răng rắc” giống tiếng nhai
đồ ăn vặt của giám khảo cửa thứ ba!
Hình như có một trận gió lạnh thổi qua, nhóm bốn người cứ thế ngây người mở to mắt nhìn tôi.
Da mặt tôi có chút dày, vươn ngón tay gãi gãi má, làm bộ vô tội cười vô
cùng sáng lạn, đừng nhìn tôi như vậy, tôi đúng là thứ cản trở.
Edit: Tojikachan
Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
Không phải không nghĩ tới sẽ gặp phải bọn họ, ở rất lâu trước kia, lần đầu
tiên tôi nhận ra rằng đây là thế giới gì, tôi nghĩ ngay tới bốn người
bọn họ. Khi đó còn rất nhàn nhã tưởng tượng, nếu không cẩn thận nhìn
thấy bất cứ ai trong số họ đi ngang qua tôi, tôi nên trộm liếc một cái
hay là mỉm cười lễ phép đây, dù sao họ cũng là nhân vật chính.
Đúng vậy, nhân vật chính, nếu nơi này là thế giới manga.
“Thân thể cô như vậy thì không nên tới tham gia cuộc thi Hunter, nơi này là
một chiến trường rất tàn khốc, cho dù cô có bạn bảo vệ thì cũng sẽ xảy
ra tình huống lạc nhau, nếu gặp phải nguy hiểm thì cô căn bản không thể
chống đỡ.” Kurapika không hề quanh co lòng vòng, rất khách quan nói
thẳng, có vẻ như cậu thuộc kiểu người dù muốn mắng người ta nhưng cũng
sẽ nói như đạo lý.
Trong kí ức bé tí rải rác của tôi, hình ảnh
về thiếu niên này cực kỳ ít. Hiện giờ tôi thấy Kurapika giống một cậu bé rất thông minh, rất có thiên phú, rất trong trẻo và cũng rất sáng lạn.
“Gặp được các cậu là niềm may mắn của tôi.” Tôi vui tươi hớn hở nói, lờ đi
một vài nhân tố khác, trong tình huống này lại gặp được họ đúng là may
mắn của tôi, dù thế nào, trong trò chơi mà ai cũng liều mạng chạy về
phía trước, người thiện tâm thật sự không nhiều lắm, trước mắt tôi ít
nhất có ba trong bốn người đều thuộc kiểu người mà thấy người khác gặp
nạn là sẽ vươn tay kéo lên.
“Không có gì, dù thế nào thì mọi
người hiện tại đều là bạn đồng hành tạm thời, loại chuyện này là nên
làm.” Leorio xách cặp đi theo sau chúng tôi, tôi vừa quay đầu lại là có
thể nhìn thấy gương mặt không biết che dấu cảm xúc của anh ta, về phương diện nào đó mà nói thì anh ta rất giống thanh niên thất nghiệp còn lạc
quan hơn cả người sống trong rừng rậm, vừa mới bước vào nơi phồn hoa này như Gon.
Tôi cảm thấy mắt cá chân phải bị đau của mình được xử
lý, băng y tế khẩn cấp được băng cố định một cách chuyên nghiệp mà tinh
tế tỉ mỉ. Tuy rằng lần đầu tiên gặp mặt cảm thấy thanh niên này hơi
ngốc, thậm chí còn mang theo chút bóng dáng kẻ đầu cơ. Nhưng khi anh ta
mở ra cái cặp chứa đầy các loại thuốc, hơn nữa khi cấp cứu cho tôi, anh
ta rất nghiêm túc, không có cử chỉ chọc cười gì, chuyên chú giống như
một thầy thuốc thực thụ. Bất luận trình độ y học của anh ta đến đâu, chỉ với thái độ này thôi, anh ta đã có tư cách tiến bước mạnh mẽ đến lĩnh
vực hộ lý rồi.
Mới từ cánh cửa thứ nhất đi vào con đường đá hơi u ám, rất nhanh, câu hỏi thứ hai liền xuất hiện trước mặt chúng tôi, bảng điện tử treo trên tường có hàng chữ “Đi bên nào? Bên phải O, bên trái
X.” hai bên trái phải chúng tôi đều có một cánh cửa bằng lưới sắt.
Kurapika không hề nghĩ ngợi đã nâng tay phải lên, vươn đến bả vai mình, nói với cái gánh nặng là tôi: “Bên phải.”
Leorio mới đầu tiên chưa định thần lại được, sau đó chỉ vào bảng điện tử, rống với kết quả bên phải 3 bên trái 2 “Chẳng phải là nên đi bên trái mới
đúng sao? Những lúc kiểu này không đi bên trái thì không bình thường.”
Quy tắc thiểu số phục tùng đa số, kết quả lựa chọn của năm người sẽ đi theo đa số, một giây lúc có kết quả, cánh cửa lưới sắt bên phải tự động nâng lên, làm lộ một con đường dốc xuống cho thí sinh đi.
“Anh nói
đúng, khi chúng ta gặp phải tình huống thế này, hơn nữa không thể quyết
định đi đường nào mới là chính xác, mọi người hay lựa chọn đường bên
trái theo bản năng.” Kurapika bình tĩnh nói, cậu ấy thu tay lại tiếp tục cõng tôi, nhấc chân dẫn đầu bước vào con đường bên phải.
Khi
Leorio cầm chân tôi nói “Trong khoảng thời gian ngắn, cô tốt nhất không
nên dùng chân đi”, người thứ nhất đi lên là Gon, trong tay cậu ấy còn
cầm chiếc cần câu dài, sang sảng hào phóng hơi hoang dã, rất thẳng thắn
không điệu bộ rằng cậu ấy có thể cõng tôi.
Tôi thừa nhận cậu ấy
tươi cười rất tự tin, không có chuyện cõng tôi đến nửa đường bị té ngã
vì kiệt sức, nhưng tôi vẫn có chút xấu hổ lắc đầu cự tuyệt, để một đứa
trẻ khoảng mười tuổi thấp hơn cả tôi cõng một người lớn như tôi, sao tôi có thể không biết xấu hổ? Dù mặt tôi có dày đến mức nào thì vẫn kém
thằng nhóc nào đó.
Leorio trái lại còn nhiệt tình phóng khoáng
hơn Gon, kết quả bị Kurapika không chịu nổi tung một cước đá văng, bởi
anh thanh niên kia cười thật sự rất xấu xa.
Cậu thiếu niên đưa lưng về phía tôi ngồi xổm xuống, giọng điệu nhàn nhạt nói “Đi lên đi.” Tôi phát hiện cậu ấy thật dịu dàng.
“Khoan đã, chẳng phải là nên lựa chọn bên trái sao, mọi người ấn cái gì thế?”
Leorio xách cặp, cả người mất tự nhiên đi theo, xem ra anh ta vẫn không
nghĩ ra vì sao cửa bên trái bị người ta vứt bỏ.
“Tôi lựa chọn
bên phải.” Killua nhàn nhã đi tới, một chút cũng không bị không khí nóng nảy ảnh hưởng, cậu ấy giống như một hồ nước luôn luôn lặng vậy, không
có hòn đá bị ném xuống thì sẽ không có cảm xúc gì sôi trào.
“Chính là bởi vì người bình thường đều thói quen đi bên trái, cho nên chúng ta mới nên chọn con đường ngược lại, dựa theo ý nghĩ của giám khảo để
phỏng đoán, khả năng xuất hiện cạm bẫy ở bên trái sẽ nhiều hơn bên
phải.” dưới ánh nhìn chằm chằm của Leorio, rốt cục Kurapika cũng giải
thích rõ ràng điểm có lợi cho đội.
Gon vừa nghe xong nguyên nhân đột nhiên hơi mất tự nhiên há miệng ngây ngô cười, xem ra cậu ấy dựa vào trực giác ấn bên trái.
Càng đi sâu, con đường càng đơn giản, trên cơ bản chúng tôi chỉ cần đi dọc
theo tường là được. Cúi đầu nhìn cánh tay mình khoát lên vai Kurapika,
vải dệt màu xanh rất chặt chẽ, loại quần áo rộng thùng thình này giúp
người ta sinh hoạt trong tự nhiên dễ dàng, khi săn bắn cũng không dễ bị
mài mòn.
Kiểu quần áo dân tộc rõ ràng này không chỉ thuộc về...
tộc Kuruta. Mà trên thổ địa của rừng rậm núi cao kia, trang phục hằng
ngày của một vài dân tộc khá gần nhau cũng vậy, ngay cả hoa văn hiến tế
cũng khá giống nhau, cho nên dù có người cố ý tìm cũng rất khó khẳng
định bạn tới từ dân tộc nào. Nếu muốn phân biệt rõ ràng, thì phải lấy
trang phục truyền thống của họ để tìm kiếm cách may, đương nhiên cách
phân biệt này chỉ có chuyên gia về các bộ tộc thiểu số mới làm được.
Lúc cậu ấy cõng tôi đi vào bóng tối ở một chỗ rẽ, tôi nhìn gáy cậu ấy, mái
tóc màu vàng rất sáng bóng, đột nhiên há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ mỉm cười nhạt nhẽo “Cám ơn cậu, Kurapika.”
Đám tùy hứng
điên cuồng kia chưa bao giờ biết hối lỗi, tôi biết chỉ cần không có ai
nhắc nhở kích thích đến trí nhớ của bọn họ, có lẽ ngay cả mắt màu lửa
đỏ, bọn họ cũng sẽ quên sạch, tôi nên thấy may mắn không đây? Ít nhất
chỉ cần tôi không nói, thì trong cuộc thi Hunter này, chúng tôi và những người này chỉ là người xa lạ.
“Không cần cám ơn, bởi vì chúng
tôi phải mang theo cô.” giọng điệu của Kurapika vẫn ôn hoà như trước,
cậu ấy sẽ không làm bạn dễ dàng cảm thấy mình rất không được hoan
nghênh, cũng sẽ không làm bạn cảm thấy cậu ấy rất dễ gần với bạn.
Tươi cười có chút chát, cúi đầu tiếp tục mở to mắt nhìn đôi tay luôn trắng
bệch của mình, nhìn gần các cậu, cảm giác quả nhiên không đồng nhất.
Con đường phía trước bỗng ngừng lại, một trận gió lạnh từ lòng bàn chân
xoay tròn thổi mạnh lên, con đường gạch nhẹ nhàng nhô ra phía trên vực
sâu. Chúng tôi dừng lại, có chút kinh ngạc nhìn đường bị cắt dưới chân, ở giữa không trung có một sân đá phẳng hình tứ phương, mà ở bên kia sân
đá có một nhóm người khoác áo choàng màu xám dài tới chân, tay đeo còng
tay trầm trọng đang đứng.
Hai bên đều đứng trên hai đường đá nhô ra đối mặt nhau, bốn góc sân đá có bốn ngọn nến trong âm u đang lay
động theo gió, lúc sáng lúc tối khiến cảnh tượng này tăng thêm sáu, bảy
phần âm trầm.
Im lặng một lúc, phía đối diện có động tĩnh. Có
một người cao lớn đi ra khỏi đám người, hai tay hắn dùng lực mạnh một
cái, còng tay trầm trọng rơi xuống đất, hắn có vẻ rất thoải mái mà hoạt
động tay chân. Sau đó cởi áo choàng màu xám cũ nát trên người ra, lộ ra
gương mặt dữ tợn, là một người đàn ông vạm vỡ đầu trọc đầy sát khí, hắn
đi lên mấy bước, hoàn toàn không sợ cao, hô rất to sang bên này “Chúng
tôi là nhân viên kiểm tra được hội thẩm tra uỷ ban đặc biệt chỉ định,
nếu thí sinh muốn qua cửa này thì nhất định phải tỷ thí với năm người
chúng tôi.”
Mặt Kurapika không chút thay đổi nghe, cõng một
người sống như tôi không có ảnh hưởng gì với cậu ấy, nhưng khi nhân viên kiểm tra đi ra, chắc chắn là cậu ấy nghĩ tới điểm mấu chốt, nếu mỗi
người đều phải thắng mới có thể đi qua, vậy thì tôi chính là thứ siêu
liên lụy.
May mà đối phương tiếp tục nói “Tỷ thí một chọi một,
mỗi người lên sân một lần. Theo quy tắc đa số quyết định, các bạn chỉ
cần thắng ba trận là có thể rời khỏi nơi này.”
Nghe thấy chỉ cần thắng ba trận là có thể qua cửa, tôi cảm thấy Kurapika mới thả lỏng,
giờ khắc này, tôi cực kỳ rõ ràng cảm nhận được kéo chân sau của người ta là rất không phúc hậu.
“Cách thi đấu tùy mọi người, trận đấu
không có hoà, nếu có một phương nhận thua thì phe bên kia thắng lợi. Bây giờ, mời các bạn quyết định chấp nhận trận đấu này hay không, chấp nhận thì ấn O, không chấp nhận thì là X!” Nhân viên kiểm tra rít gào với
chúng tôi cũng không sợ hụt hơi, tôi nhìn vết sẹo trên đầu hắn lộ ra sự
dữ tợn, cảm thấy nhân viên kiểm tra này có lẽ khó đối phó.
“Cái
này mà cũng phải chọn, thật quá lãng phí thời gian, chúng ta căn bản đâu có con đường thứ hai có thể chọn chứ.” Leorio bắt đầu mất kiên nhẫn,
hình như từ lúc chọn cánh cửa bên phải hồi nãy đã bắt đầu hơi nóng tính, ngay cả ấn nút đồng ý cũng rất mạnhh.
Tôi cẩn thận trượt xuống
khỏi lưng Kurapika, đứng một chân trên nền lạnh, sắp cầm đao kiến lên tỷ thí, đâu thể cứ cõng tôi lên võ đài.
“Được rồi, bên chúng tôi,
tôi sẽ là người thứ nhất lên sân khấu, còn các bạn, ai lên trước?” Nhân
viên kiểm tra nhìn bảng điện tử trên sân đá thấy toàn bộ chấp nhận, gật
đầu nói, con đường đi đến sân đá bắt đầu kéo dài ra từ tường đá dưới
chân chúng tôi, thẳng đến khi chạm vào sân đá mới ngừng lại.
“Không hạn chế kiểu tỷ thí thì rất có khả năng sẽ xuất hiện khảo nghiệm xảo
quyệt, nhìn dáng vẻ của hắn có lẽ sẽ là đấu võ.” Kurapika đi lên, cậu ấy trầm tĩnh nhìn sân đá “Tôi đi trước.”
Vừa mới bước ra một bước, Leorio đã vươn tay ngăn cản cậu ấy “Cái tên kia có vẻ không dễ đối phó, để tôi đi đi, cậu xem cánh tay kia của hắn là biết hắn nhất định rất
khỏe mạnh, nếu tỷ thí không thể dùng vũ khí thì cậu sẽ mệt lớn đấy.”
Gon ngẩng đầu nhìn hai người họ, cũng bắt đầu nóng lòng muốn thử, không khí hình như lại xuất hiện giằng co. Tôi đứng ở sau lưng họ, dựa vào tường
đá trong góc, chân phải khẽ chạm xuống đất, sự đau đớn như là một lời
nhắc nhở chầm chậm, khiến đầu óc tôi tỉnh táo. Tôi yên lặng nghĩ nếu
trận thứ nhất tôi lên thì nên ứng phó như thế nào, ba giây sau, đáp án
đi ra, nếu phải đấu võ với vị nhân viên kiểm tra cao lớn vạm vỡ vừa thấy là biết anh ta ăn rất nhiều, tôi chỉ có thể lập tức nhấc tay nhận thua.
“Vẫn để tôi lên đi, tôi rất muốn hoạt động chân tay.” Killua trực tiếp đi
qua đám bạn không ai nhường ai, vẻ mặt nhàn nhã rút tay ra khỏi túi quần vẫy vẫy tạm biệt với bọn họ, trò chơi Hunter này từ đầu tới đuôi đều
không hề khiến hắn có cơ hội xuất thủ thực sự nào.
Nhân viên
kiểm tra đầu trọc đã đứng trên nền phẳng của sân đá, ngọn nến chiếu sáng không ngừng khiêu vũ “Người đối chiến hãy bước lên.”
Killua
đứng trên sân đá dùng làm võ đài, các mép sân đá rất trơn nhẵn, phía
dưới chính là vực sâu vạn trượng. Tôi thấy nhóm Gon đều đứng ở mép khẩn
trương nhìn Killua, sợ cậu ấy không thể ứng phó, bởi vì đứa trẻ khoảng
mười tuổi cùng với nhân viên kiểm tra trên sân, thấy thế nào cũng quá
chênh lệch.
Tôi không nhịn được vụng trộm ngáp một cái, nếu trí
nhớ rải rác của mình đúng, thì thực lực người nhà Zoldyck không tệ, nói
cách khác, nếu đối phương yêu cầu đánh nhau, Killua có thể ứng phó mới
đúng. Chân đứng một lúc liền không chịu nổi, thấy không có ai chú ý, tôi mềm nhũn dựa vào tường ngồi xuống, lấy một quyển sách trong ba lô của
mình ra bắt đầu giết thời gian. Ánh sáng có chút âm u, tôi chỉ có thể cố gắng đọc ra chữ. Kỳ thật tôi không quá lo lắng vấn đề qua cửa thi này,
cái tôi lo lắng là đám con nhện kia chạy đi đâu, những phần thi không có gì đặc biệt mà họ cũng đã khác người đến mức khiến người ta muốn khóc,
hiện giờ tôi đã không còn suy nghĩ xem cái tên đầu lĩnh con nhện vĩnh
viễn không an phận kia sẽ làm gì.
“Chúng ta quyết định đấu như
thế nào trước, tôi thích gọn gàng dứt khoát, tôi đề nghị quyết đấu sống
chết, dùng vũ lực đánh tới khi một người nhận thua... Không, tiến hành
đến khi một người tử vong là có thể kết thúc.” Nhân viên kiểm tra nhìn
thấy Killua giống như đang nhìn sự thắng lợi đã tới tay, hắn vừa mở
miệng là hoàn toàn không cho người khác lựa chọn đường lui.
Kurapika nhíu mày nhìn trên đài, hơi đề thấp giọng nói “Nhóm người này không quá giống nhân viên kiểm tra bình thường, khí tức của bọn họ khiến người ta rất không thoải mái, hy vọng Killua có thể cẩn thận chiến đâu.”
Tôi nheo mắt lại cố gắng đọc sách, coi sự âm u ở nơi này làm bối cảnh, cũng thuận tiện coi bọn họ làm bối cảnh. Nhóm người kia sở dĩ khiến người ta không thoải mái như vậy có lẽ là vì bọn họ đều là tù nhân, hoàn cảnh
trong tháp Cạm Bẫy vừa thấy là biết đây là ngục giam tiêu chuẩn cực kỳ
nghiêm mật, hẳn là để nhốt những tội phạm nguy hiểm. Nếu Lance bị nhốt ở đây thì sẽ thế nào nhỉ, tôi ngẩn người nghĩ nghĩ, không được, nơi này
vẫn không đủ chắc chắn, chỉ số thông minh của phạm nhân nơi này không đủ cho hắn chơi.
“À, nói cách khác, ông chết là tôi thắng?” Killua ngẩng đầu hỏi rất bình thản, mái tóc màu bạc mềm mại nhẹ nhàng bay lên
trong gió, một tư thế rất đáng yêu.
“Ha ha ha, nếu cậu giết được tôi thì cậu thắng.” Nhân viên kiểm tra nhếch miệng cười rộ lên, sang
sảng thì không thấy mà trào phúng lại không ít.
Killua không
thay đổi tư thế, vẫn lạnh lùng nhìn hắn như vậy, sau đó cậu ấy gợi lên
một nụ cười mỉm, thản nhiên nhấc chân đi lên, động tác rất nhanh cũng
rất chậm, ở trước mặt mọi người, ngoài ý muốn mà lại rất đương nhiên
vươn tay ra, máu bắn lên ở trong không trung, phun qua mái tóc màu bạc,
vẽ một hình cung lên không trung, một thứ tàn nhẫn đến mức khiến người
ta rụt sợ mà lại xinh đẹp nở rộ trong lòng bàn tay cậu ấy.
Quá
trình chỉ hai, ba giây, chỉ là chuyện duỗi tay ra một cái, nhân viên
kiểm tra còn đứng đó, vẻ mặt tươi cười, hình như hắn là người cuối cùng
biết mình đã xảy ra chuyện gì.
Killua nắm chắc tay trái thành
nắm đấm, thả lỏng rồi lại cho vào trong túi quần, cậu ấy thuận tiện giơ
tay phải lên, vệt máu mới mẻ trượt trên quả tim đỏ chảy xuống cổ tay,
cậu ấy cúi đầu hơi sung sướng nhìn chiến lợi phẩm trên tay mình, vẻ mặt
trẻ con trông rất thiên chân.
Nhân viên kiểm tra ôm ngực trống
rỗng của mình, thậm chí ngay cả sức quay đầu cũng không có, trực tiếp
ngã xuống. Trận thứ nhất, đã xong.
Killua cười rất vô tư, móng
tay sắc nhọn dùng sức một cái, trái tim còn sống bị cậu ấy bóp nổ ở
trong tay, càng là người trong bóng đêm, giết chóc càng gọn gàng, gọn
gàng giống như uống một cốc nước vậy.
“Tôi thắng rồi nhỉ.”
Killua vẫy vẫy mảnh thịt trong móng tay, tươi cười vẫn đáng yêu, sự
thuần khiết và mỏng manh của trẻ con, cậu ấy cũng không thiếu.
Leorio và Kurapika bị trận đấu chênh lệch quá rõ này hù dọa, cảm giác nhìn
thấy tử vong gần ngay trước mắt tuyệt đối không tốt đẹp hơn bạn tưởng
tượng.
“Thằng nhóc kia... rốt cuộc là cái gì thế?” Leorio chảy
mồ hôi lạnh xuống, miệng anh ta run rẩy hỏi, dù sao người bạn gần ngay
trước mắt đột nhiên biến thành kẻ giết người đáng sợ, ai cũng sẽ bị chấn động.
“Ý anh là Killua à? Cả nhà cậu ấy đều là sát thủ.” Người
duy nhất không bị dọa chỉ có Gon, cậu ấy không hề nhìn thi thể dưới đất, chỉ chú ý đến chuyện Killua thắng trận thứ nhất. Có đôi khi, người đầu
óc đơn giản có thể đơn giản đến mức thành cực phẩm.
Killua đi
xuống khỏi sân đá, cậu ấy như là làm một chuyện bé nhỏ không đáng kể,
không hề vui vẻ rõ ràng. Leorio lùi hai bước nhường đường cho cậu ấy,
cậu ấy đơn giản nói một câu “Những người đó không mạnh cho lắm, các cậu
cũng có thể thắng mới đúng.”
Tôi đột nhiên rất muốn bảo cậu ấy
đi rửa tay, nhìn trang sách thở dài một hơi, mỗi lần gặp chuyện này, tôi không bao giờ thoải mái, nhưng cũng biết tôi không thể chen vào.
“Này, chị nhìn thấy rồi chứ.” Killua đi đến bên cạnh tôi, dựa vào tường đá
đối diện tôi, bởi vì phải cúi đầu nhìn tôi đang ngồi, cho nên tóc mái
hơn cúi tạo ra bóng tối khiến nụ cười giả dối trên mặt cậu ta mất đi sự
hồn nhiên, biến thành cái lạnh như băng chân thật.
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, nhìn người kế thừa từ nhỏ được gia tộc sát thủ đào tạo,
đối với những thứ tự nhận là nguy hiểm thật sự bài xích rất cực đoan.
Sau đó cậu ta cười “Hẳn là chị đã quen nhìn thấy cảnh vừa rồi đúng không,
mấy kẻ bên cạnh cô đều là kẻ giết người thực sự. Tôi mặc kệ chị là ai,
cách xa Gon ra.”
Thật đúng là không khách khí, tôi lộ ra một cái tươi cười xa lại với hắn, là nụ cười mỉm lễ phép, sau đó gật đầu “Ừ”
một tiếng, rồi tiếp tục đọc sách của tôi.
Tác giả nói ra suy
nghĩ của mình: Tonpa không có ở đây... Cho nên, trận thứ nhất Killua
lên, đâu thể để Miru đang què chân lên, khụ khụ.