Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 145: Tên cuối cùng, ai lên



Trận đấu thứ nhất qua đi, không khí hạ xuống không độ, thi thể trên sân đá tựa hồ đang nhắc nhở song phương một mặt tàn khốc nhất của cuộc thi Hunter này, tôi cảm thấy ngay cả nhân viên kiểm tra đối diện cũng bị trận huyết tinh nhanh gọn này làm cho kinh sợ.

“Tôi hiểu đại khái mục đích của bọn họ, nơi này là ngục giam, cho nên có lẽ người mà giám khảo đã cam kết là tù phạm trong ngục giam, còng tay trên tay bọn họ chính là chứng cớ.” Kurapika đúng lúc biểu hiện ra sự kinh ngạc nên có đối với bối cảnh gia đình và thủ pháp của Killua, nhưng tính tình trong trẻo nhưng lạnh lùng trời sinh khiến cậu ấy nhanh chóng bình tĩnh lại, cậu ấy nhìn thi thể bị móc tim trên sân, nói “Có lẽ thù lao mà giám khảo cho bọn họ chính là giảm hình phạt, bọn họ tám phần là phạm nhân ở tù rất nhiều năm.”

“Phạm nhân? Không lẽ kéo chúng ta ở đây bao lâu là bọn họ được giảm thời hạn thi hành án bấy lâu sao.” năng lực thích ứng của Leorio rất mạnh, anh ta có thể méo mặt nhường đường cho Killua đi qua, cũng có thể ngay giây sau đã bỏ qua được thi thể trên sân.

“Hẳn là vậy.” Kurapika đồng ý gật đầu.

Tôi ngồi ở sau lưng bọn họ, im lặng cúi đầu mượn ánh sáng thoắt ẩn thoắt hiện đọc quyển sách trong tay. Trong ba lô còn có chút đồ ăn vặt, nhưng nếu lấy ra thì có lẽ cũng không có vị gì. Những người này, ngoài Killua ngẫu nhiên còn cảnh giác liếc tôi vài lần, còn lại đều gần như đã quên tôi.

“Này bên kia, còn muốn ngẩn người tới khi nào? Mấy người là nhân viên kiểm tra đấy.” Killua đột nhiên cười hì hì gọi nhóm nhân viên kiểm tra, không hề có ý tôn trọng.

“Thế cửa thứ hai tớ đi.” Gon rất hưng trí giơ tay lên lớn tiếng nói, người không bị không khí ở đây ảnh hưởng là cậu ấy, ngay cả thủ đoạn giết người tàn nhẫn của Killua, cậu ấy cũng chỉ có chút tò mò nhìn, đôi mắt vẫn trong suốt đến mức không bình thường.

Tôi lặng lẽ nghiêng mặt nhìn bóng người màu lục kia, câu ấy chạy chậm lên sân, tôi cảm thấy con của Ging thật sức sống, gien di truyền đúng là đáng sợ, hai cha con họ giống hệt nhau, đều là tràn đầy tinh lực như nhà mạo hiểm vậy.

Mà không biết Ging lại chạy đi đâu, hình như sau khi tu sửa xong di tích Ruruka là không có tin tức gì, ngẫu nhiên có gửi thư cho tôi vài lần nhưng không viết địa chỉ người gửi. Tôi cảm thấy những người trong nghề Hunter có quan điểm về giá trị mà thường xuyên khiến người ta không thể lý giải, Hunter chân chính là không hiếm lạ thế tục ngợp trong vàng son, sinh mệnh của bọn họ tựa hồ là dùng để tiêu xài thiêu đốt, dùng thái độ điên cuồng để bày tỏ sự cao thượng của nghề nghiệp, cũng cơ hồ là tùy tâm sở dục sống cuộc sống mà mình muốn. Hunter mà càng có tinh thần săn bắn, thì lại càng không thể bị trói buộc.

Sống ở thế giới này càng lâu, tôi lại càng tán thưởng những người ấy, có thể sống vô pháp vô thiên như vậy không chỉ có tội phạm, mà còn có tinh anh xã hội với nghề nghiệp đứng đắn. Ở kiếp trước của tôi, rất khó nhìn thấy nhiều tên điên như thường thế này, ít nhất, bỏ nhà bỏ con mặc kệ là xuất từ nguyên nhân gì, đều sẽ bị hàng xóm phỉ nhổ, giống như cha của Gon – người được người khác kính ngưỡng.

Giương mắt nhìn khe trên tường đá âm u, tuy rằng hoàn toàn quên nhóm Gon đã qua cửa thi này như thế nào, nhưng tôi nhớ được hình như bọn họ đều đỗ cuộc thi Hunter lần này, cho nên chắc chắn tôi cũng có thể đi theo bọn họ xuống đến chân tháp, lý luận đúng là như thế, chỉ cần...

Tôi có dự cảm không tốt giật giật khóe miệng, vội vàng xua đi cảm giác đó, tiếp tục cắn sách giết thời gian. Nếu tiếp tục chiếu theo trận đấu vừa rồi, có khi ngay cả cơ hội lên sân, tôi cũng không có, thế là có thể qua cửa, cho nên, Lance, anh trăm ngàn đừng làm ra chuyện gì khiến người người oán trách đấy.

Nhân viên kiểm tra của trận thứ hai lên sân, cởi áo choàng ra, khiến người ta không khỏi ghé mắt, so với các tội phạm giết người đánh cướp hung ác trong ấn tượng, hắn thật sự quá yếu ớt, thân thể đơn bạc tái nhợt như tờ giấy, trông gầy còm bệnh tật giống như đẩy cái là ngã vậy.

Tôi nhìn nhân viên kiểm tra kia, đột nhiên liên tưởng đến thức ăn trong ngục giam có phải bị cắt xén hay không, làm tội phạm trông như bị suy sinh dưỡng nhiều năm vậy, khiến tôi cảm thấy nhân viên kiểm tra này không bao giờ được ăn no.

Nhân viên kiểm tra cũng rất hiểu lấy, hắn mở ra đôi tay gầy xương kia, nói với Gon đang ngơ ngẩn nhìn hắn: “Giống như cậu nhìn thấy, tôi tay trói gà không chặt, nếu đánh nhau hay chạy khắp sân thì tôi chịu, chúng ta chơi trò khác thì tốt hơn.”

Gon ngơ ngẩn thì ngơ ngẩn, nhưng định thần lại rất nhanh, cậu ấy lập tức nói rõ điểm yếu của mình “Động não thì tôi không được rồi, tôi thích sử dùng nắm đấm hơn.”

‘Động vật’ thiên về khỏe mạnh hầu như không biết làm thế nào để tùy biến, luôn theo bản năng rũ hết ra những thứ mình am hiểu và không am hiểu.

Nhân viên kiểm tra lộ ra một nụ cười khó dò, trong tay hắn xuất hiện hai ngọn nến “Vậy chúng ta chơi nến đi, hai ngọn nến này, cậu lựa chọn một cây, nếu lựa chọn cây dài thì ấn O, cây ngắn thì ấn X. Chúng ta đấu xem ngọn nến trong tay ai tắt trước, thì người đó sẽ thua.”

Gon đơn thuần cảm thấy phương pháp tỷ thí này vừa đơn giản vừa rõ ràng, tôi vừa thấy vẻ mặt cậu ấy thơ ngây là biết không ổn, vừa định mở miệng thì cậu ấy đã lập tức gật đầu cười sáng lạn nói: “Được, chúng ta cứ so thế đi.”

Khép miệng lại, ta hơi vô lực cúi đầu, người ta nói cái gì là thế đó, nếu ngọn nến là đối phương đưa thì dù cậu không muốn thua cũng phải thua.

“Vậy cậu muốn chọn cái dài hay cái ngắn, kỳ thật có thể từ từ suy nghĩ cũng không sao, trận tỷ thí này không có thời gian hạn chế, cho dù các cậu muốn thảo luận ba ngày ba đêm cũng được.” Nhân viên kiểm tra vươn tay vén mái tóc ngắn màu rám nắng mềm mại của mình, hắn cầm ngọn nến ngồi xuống sân đá, không quan tâm tới thi thể cách đó không xa, nụ cười bên dưới hốc mắt hõm sâu kia thiếu đi sức sống mà mờ ám.

“Đó là một cạm bẫy, chúng ta không thể để hắn kéo dài thời gian được, hơn nữa chúng ta cũng không biết ngọn nến trên tay đối phương có gì khả nghi hay không.” Kurapika cũng hiểu được, giọng điệu của cậu ấy có chút lo âu, biết rõ là cạm bẫy mà vẫn nhảy xuống, đó chính là điểm bị động của trận tỷ thí này.

“Tôi cảm thấy ngọn nến dài nhất định có vấn đề.” Leorio nhíu mày nhìn về phía sân đá, đối với câu hỏi hai chọn một này, anh ta không hề thành thạo.

“So với việc chúng ta ở đây đoán làm lãng phí thời gian, chi bằng...” Kurapika đột nhiên nói to, rất quyết đoán bảo Gon “Em cứ quyết định đi, Gon.”

Gon quay đầu lại, hơi chậm hiểu, lúc nên linh hoạt thì cậu ấy linh hoạt đến mức ngay cả khỉ cũng tưởng là đồng loại, lúc chậm chạp thì lại giống như bây giờ ngơ ngác chỉ vào mình hỏi “Em chọn á? Được rồi, em chọn ngọn nến dài.”

Một tí do dự cũng không có, khi lựa chọn, Gon luôn như thế, không dùng đầu óc nhưng vẫn tràn đầy tự tin.

“Bởi vì tất cả mọi người biết ngọn nến dài sẽ cháy lâu hơn, nhất định nhiều hơn cây ngắn.” Gon đáng yêu giải thích, nháy mắt đẩy vài người bạn của mình vào ‘vực sâu’.

“Giao cho Gon thật sự không thành vấn đề sao?” Killua rất không có tin tưởng hỏi ra tiếng lòng của mọi người, đầu óc thông minh giảo hoạt như cậu ấy vĩnh viễn không thể lý giải nổi động vật tế bào đơn.

“Có lẽ thế, dù sao em ấy đã lựa chọn rồi.” Kurapika vô lực trả lời, cậu ấy cũng không còn biện pháp nào khác.

Tôi phía sau bọn họ, không nhịn được cong khóe miệng lên, cảm thấy không khí này rất thoải mái, sau đó nhấn O trên bộ đếm thời gian, ủng hộ lựa chọn của cậu ấy.

Ủng hộ xong, tiếp tục yên lặng đọc sách, tôi phát hiện ngay cả Killua cũng cơ hồ quên mất một người sống như tôi còn ngồi ở phía sau bọn họ, tôi rất vô hình đúng không.

“Gió thổi từ dưới lên rất mạnh, chỉ cần không chú ý một cái là ngọn nến sẽ tắt, một ngọn nến có thể cháy bao lâu?” Leorio khẩn trương chú ý quá trình trận đấu thứ hai.

“Bình thường ước chừng năm, sáu giờ.” Kurapika nghĩ nghĩ, mới không quá xác định trả lời, đối với đồ tiêu dùng hằng ngày, cậu ấy có vẻ không quá hiểu biết.

“Nhưng mà kia là trận đánh lâu dài, ngay cả di chuyển cũng rất gắng gượng.”

Tôi ở phía sau bọn họ gật đầu, từ đầu tới đuôi giống một diễn viên kịch câm, chỉ có động tác, không lên tiếng, nếu ngọn nến kia không có gì khả nghi thì quả thật là trận đánh lâu dài.

Vừa nghĩ đến vấn đề gian lận, giọng nói kinh ngạc của Leorio đã vang lên “Ngọn nến của Gon đột nhiên cháy nhanh hơn, bên trong cái ngọn nến kia khẳng định là bị người ta bỏ thêm thuốc nổ gì đó rồi!”

Tôi lại chú ý đến sân đá vuông kia, thấy Gon đang cuống quít cầm ngọn nến đang chảy điên cuồng, sáp nến không ngừng chảy xuống ngón tay cậu ấy, cái trán đổ mồ hôi nhảy dựng lên kêu “Nóng quá! Bỏng chết mất!”

Ngọn nến cháy quá nhanh, vượt quá sự tưởng tượng của mọi người, ngọn lửa giống như được thêm dầu điên cuồng cháy, khiến Gon bị nóng chạy khắp sân.

Trái lại, nhân viên kiểm tra nhàn nhã cầm ngọn nến ngắn, ngọn lửa êm dịu giống như vẻ mặt hắn vậy, hắn còn vươn tay không lên vén tóc mái, mái tóc mềm mại nháy mắt rất có phong tình nào đó.

“Có lẽ ngay từ đầu chúng ta đã rơi vào bẫy rồi, hai ngọn nến kia đều có vấn đề, dù Gon lựa chọn cái nào cũng thua.” Kurapika bừng tỉnh đại ngộ nói, vẻ lo âu ẩn hơi hiện lên gương mặt cậu ấy.

Tôi ngáp một cái, hậu quả thức đêm chính là mệt rã rời, lật thêm một trang sách cố gắng đọc. Bây giờ mới phát hiện đã hơi muộn, mánh khoé lừa bịp này rất đơn giản, tương lai, các cậu ra xã hội sẽ phát hiện chỗ nào cũng có.

Không phải tôi không muốn xen vào, mà là bởi vì hoàn toàn không nhớ nổi bọn họ qua cửa này như thế nào, sợ mình xen vào quá nhiều sẽ ảnh hưởng tới bọn họ. Trước kia, tôi không nghĩ tới mình lại tham gia vào tình tiết truyện tranh, cho nên cũng không nghĩ tới chuyện làm thay đổi nó, hiện giờ cứ làm một người qua đường là đủ rồi.

Gon bị sáp nến chảy xuống tay bỏng không kịp phòng, ngọn nến cháy gần hết bị đánh rơi xuống sàn, chỉ còn một chút nến đang cháy đón gió lung lay, cháy rất mạnh.

Tôi thấy nhân viên kiểm tr,a cũng chính là người trẻ tuổi suy dinh dưỡng cười, gương mặt gầy nhọn tiều tụy dù cười vui vẻ cũng vẫn trông suy yếu vô lực, dày đặc xấu xa.

Gon nhìn ngọn nến dưới chân cũng cười, nhếch miệng cười to, sự nghịch ngợm và sức sống của trẻ con lúc này hiện lên rõ hơn. Cậu ấy thoải mái lấy đà dưới chân, rồi bỗng biến mất ở tại chỗ, rất nhanh sau đó, cậu ấy chợt xuất hiện trước mặt nhân viên kiểm tra đang kinh ngạc, sau đó vươn mặt bĩu môi thổi một cái vào ngọn nến đang cháy thong thả trong tay hắn, ngọn nến tắt.

Quá trình quá nhanh, nhanh đến mức nháy mắt một cái đã xong trận đấu, ngọn nến phía sau Gon cũng đúng lúc cháy hết, dần dần tắt.

“Tôi thắng.” Gon đứng thẳng lại, vui vẻ hơn hở kêu, thắng lợi cũng không biết khiêm tốn, nhấc tay hoan hô.

Không đợi bạn bè cũng vui vẻ theo, nhân viên kiểm tra cầm ngọn nến bị tắt của mình, cười rộ lên, tiếng cười nhọn hoắt mà có chút áp lực, lá phổi suy dinh dưỡng khiến hắn ngay cả mở miệng cười to cũng là việc khó, hắn quen tay gẩy gẩy tóc mái, biểu cảm châm chọc mà âm u đắc ý “Ai nói cậu thắng? Rõ ràng là tôi thắng.”

Những lời này vừa ra khỏi miệng khiến Gon ngừng hoạt bát nhảy nhót, cậu ấy khó hiểu nhìn nhân viên kiểm tra đang tươi cười xấu xa.

“Có ý gì chứ? Vừa rồi là Gon thổi tắt ngọn nến của anh trước cơ mà!” Leorio nổi nóng, nhảy ra kêu trước tiên, không muốn chịu thiệt, chỉ vào nhân viên kiểm tra, khàn giọng hô to.

Tôi bất giác lấy tay khẽ che miệng, trầm mặc nhìn tường đá đối diện nghĩ nghĩ, ừm, thì ra là thế, nếu chơi chữ thì đúng là Gon thua.

Nghĩ xong mới phát hiện động tác nhỏ của mình, hơi vô lực rụt tay lại, sinh hoạt với nhau lâu quá nên có điểm xấu, mấy thói quen xấu sẽ lây bệnh cho nhau. Mỗi lần hắn có động tác này là tuyệt đối đang suy nghĩ một vài ý tưởng xấu xem nên gây chuyện gà bay chó sủa như thế nào, cho nên vừa thấy hắn che miệng là người quen biết hắn đều phải hết hồn.

“Ngay từ đầu tôi đã nói rõ quy tắc tỷ thí rồi, ‘Chúng ta đấu xem ngọn nến trong tay ai tắt trước, thì người đó sẽ thua’, ngọn nến phải ở trong tay mới có nghĩa, nói cách khác, khi cậu buông ra ngọn nến, dù ngọn nến tắt hay không đều là thua.” Hắn đứng đón gió thổi, áo tù nhân cũ kĩ đơn bạc bay trong gió làm hiện ra hình dáng xương sườn.

Chính là một người trẻ tuổi yếu ớt xanh xao vàng vọt như vậy, vừa lên sân đã dùng cạm bẫy ngôn ngữ đùa giỡn mọi người một vòng.

Đáng sợ nhất vĩnh viễn không phải là kẻ cướp vác dao kiếm sáng chóe lên cướp bóc của bạn, mà là tội phạm chỉ số thông minh cao. Đặc điểm chung của bọn họ chính là dù là con nhện giăng tơ ngồi ở góc, cũng có thể hủy diệt hết thảy những thứ muốn hủy diệt. Đám tội phạm chạy khắp nơi không đáng sợ, kẻ ngồi phạm tội mới đáng sợ.

Tôi kéo dòng suy nghĩ trôi xa trở lại, con nhện giăng tơ ngồi ở góc bị quên đi, thuận tiện đọc sách, nói là giết thời gian, nhưng vừa thấy sách đã mê mẩn, khiến tình cảnh xung quanh dần dần tự động rời xa tôi.

“Ha ha, thật có lỗi, tôi thua.” Gon cũng là người thức thời, chuyện thắng thua, trong ba giây là có thể bỏ qua, cậu ấy ngượng ngùng cười chạy chậm trở về.

“Không sao đâu, hiện giờ là 1-1, trận tiếp theo để anh đi.” Kurapika nắm chặt nắm đấm, nhanh chóng bước vào trạng thái chuyên chú, cậu ấy trầm ổn đi vào sân đá.

Tôi không chú ý lắm đối thủ của Kurapika, hơn nữa những người còn lại đã đứng che hết, đứng song song nhau nên tôi không nhìn thấy rõ tình hình, bên sân đá mơ hồ truyền đến câu trả lời không hề sợ hãi của Kurapika “Ông hãy quyết định phương pháp tỷ thí, chúng tôi có thể lập tức bắt đầu.”

Lời dạo đầu tự tin đã chứng minh thiếu niên trí tuệ này có nắm chắc thắng lợi, dù sao cậu ấy không chỉ trông vào trực giác như Gon.

Kéo tôi đang mê mẩn từ thế giới sách trở lại là tiếng uy hiếp thiếu suy nghĩ của nhân viên kiểm tra “Khà khà, sợ hãi đến mức không phát ra nổi lời nào phải không. Ta chính là vua hủy diệt của Tứ Đại Thiên Vương trung của băng Ryodan, Majitani!”

Tôi không thể không thừa nhận khi nghe câu đó, tôi hoàn toàn đen mặt, vô lực không còn lời nào để nói, vươn tay bụm mặt. Thật quá mất mặt, còn Tứ Đại Thiên Vương? Cái nickname cũ kĩ này, Nobunaga mà nghe thấy nhất định sẽ cười to. Lance, đoàn thể lưu manh vô lương của anh thật đúng là chữ vàng ở thế giới ngầm, ai làm chuyện xấu cũng muốn kéo mấy người ra để làm tấm chăn.

Nhân viên kiểm tra bị đánh bi thống kêu gào ngay sau khi hắn giới thiệu mình xong, vang vọng khắp nơi, tôi tinh tường nghe thấy tiếng xương cốt tiếp xúc với thềm đá cứng rắn, sau đó là tiếng nói lãnh khốc run run áp lực của Kurapika “Tôi cho ông... ba lời khuyên.”

“Thứ nhất, hình xăm con nhện thực sự của băng Ryodan có dãy số thành viên.” Kurapika đứng bên cạnh nhân viên kiểm tra vô cùng thê thảm, giẫm lên máu của kẻ bại, hai mắt đỏ đậm hừ lạnh.

Tôi ngẩng đầu xuyên qua khe hở giữa Gon và Killua, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt vốn trong xanh như nước biển của Kurapika bị màu máu bao trùm, màu đỏ ấy không hề có một chút ấm áp, chỉ có băng hàn trống rỗng.

Gon nhìn thấy đôi mắt bạn mình đột nhiên biến sắc, nhớ tới gì đó, nói “Là mắt màu lửa đỏ, Kurapika tức giận.”

“Hình xăm con nhện sao?” Tôi không tiếng động thì thào lẩm bẩm, làn da bên xương quai xanh tựa hồ quái dị có chút mất tự nhiên, từ khi nào thì… bị cái thằng nhóc kia kéo lên con đường của hắn, lại coi như không thấy, làm vậy đã là đồng lõa thực sự rồi.

“Thứ hai, băng Ryodan không phí công đi đếm chúng đã giết bao nhiêu người, cuối cùng, đừng bao giờ nhắc tới băng Ryodan ở trước mặt tôi, nếu không, tôi tuyệt đối sẽ giết ông.” Kurapika đằng đằng sát khí rũ hết phẫn nộ, mới cúi đầu trầm mặc đi xuống, cậu ấy không còn muốn đánh tiếp nữa. Dù đã lấy tư thái người thắng trở về, nhưng lại suy sút như vừa bị thua.

“Lý trí nói cho tôi biết cái tên kia là giả, nhưng tôi không thể khống chế chính mình, không dối gạt các cậu, tôi chỉ nhìn thấy con nhện bình thường đi trên mặt đất thôi cũng sẽ thay đổi lớn, mất đi lý trí.” Kurapika đi trở về, trực tiếp dựa tường ngồi xuống, cảm xúc tối tăm lan tràn, cậu ấy cúi đầu ôm đầu gối không ngừng cười khổ tự giễu.

“Cũng tốt, điều này có nghĩa là tôi không quên cừu hận của bộ tộc, ha ha.” Cậu ấy dùng lý do như vậy, để cổ vũ... hoặc nhắc nhở chính mình.

Tôi ngồi ở đối diện cậu ấy, quyển sách trong tay rất lâu không lật sang trang.

Leorio giao hai tay trước ngực, yên lặng đứng, cho dù là bác sĩ cũng không có cách trị liệu tâm lý cho người bạn không ổn định của mình, anh ta chỉ biết băng bó ngoài da. Bác sĩ tương lai vén tay áo lên, dáng vẻ thất nghiệp, khí thế không sợ thua kêu to về phía sân “Được rồi, kế tiếp đến lượt tôi lên! Mấy người, người nào muốn lên!?”

Trong nhóm nhân viên kiểm tra, một người có vẻ thấp bé đi ra, áo choàng cũ nát vẫn khiến người ta không thấy rõ từ đầu tới chân. Nhưng vừa mở miệng lại khiến người ta ngoài ý muốn, là một giọng nói nữ dịu dàng, cười nói: “Khó mà làm được, trận tỷ thí này còn chưa phân thắng bại.”

“Sao chứ, chẳng phải hắn đã ngã xuống rồi sao?” Leorio cắn răng cau mày, thắng lợi tới tay bị đối phương áp chế khiến tâm tình cậu ta nóng nảy bực tức.

“Lúc trước, chúng tôi đã đặt quy tắc là trừ khi một bên nhận thua hoặc là tử vong, nếu không, trận đấu sẽ không chấm dứt, hắn còn sống và cũng không nhận thua.” Nhân viên kiểm tra nói dịu dàng dễ nghe, lời nói lại hà khắc.

Tội phạm trí tuệ thật nhiều, giỏi ngôn ngữ khiến phương của mình đạt được lợi ích lớn nhất, hoàn mỹ khiến nhóm bốn người không có kinh nghiệm chỉ có thể chịu thiệt.

“Kurapika, cậu mau đi cho cái tên kia chết luôn đi!” Leorio “hừ” một tiếng, cậu ta chỉ ước gì đá văng cái tên nhân viên kiểm tra chướng mắt trên đài kia một cước.

“Tôi cự tuyệt.” Kurapika ngồi dựa tường, giọng điệu kiên quyết. Từ cái khắc đối phương ngã xuống, cậu ấy không hề liếc hắn một cái nào “Tôi sẽ không công kích đối thủ đang mất đi ý thức, đây là nguyên tắc của tôi.”

“Đùa cái gì thế! Vậy cậu mặc kệ à!?” Leorio vừa nghe thấy thế liền phát hỏa, cậu ấy căn bản không thể hiểu nổi dưới tình huống này, người bạn tóc vàng này lại vẫn giữ cái nguyên tắc lỗi thời đó.

“Dù sao chờ hắn tỉnh lại, trận đấu này vẫn có thể phân ra thắng bại.”

Killua nghe xong nhíu mày, cậu ấy cho hai tay vào túi quần đùi, vẻ mặt thờ ơ nói với Kurapika “Nếu anh không muốn động thủ thì tôi có thể giúp anh, tôi đoán anh chưa từng giết người đúng không, anh sợ hãi à?”

Câu cuối bình thản hỏi, lại thoáng lộ ra ý khinh thường.

Kurapika dễ dàng nghe ra, cậu ấy trầm mặc liếc Killua một cái mới lạnh nhạt nói “Phương diện này, tôi không nghĩ tới, nhưng đây là trận đấu của tôi, cậu không có quyền nhúng tay.”

Killua thờ ơ bước đi “Nói cũng phải, nhưng dù thế nào thì chúng ta là đoàn thể, không thể chỉ vì một người thích sạch sẽ quá mức mà quấy rầy hành trình của mọi người chứ.”

“Vậy thì tôi xin lỗi, nhưng tôi sẽ không thay đổi quyết định.” Kurapika mà quật cường lên thì giống hệt tảng đá, đánh chết cũng không chịu thay đổi.

“Tùy cậu! Tôi mặc kệ!” Leorio tức giận quay lại con đường đá, đưa lưng về phía mọi người, đi đến trước cửa lưới sắt ngồi xổm xuống, một mình hờn dỗi.

Tôi cầm sách ngơ ngác ngồi, nhìn bóng lưng Leorio cách tôi không xa, lại nhìn Kurapika cứng đầu, cuối cùng yên lặng lại cúi đầu. Tôi kỳ thật muốn nói nếu nhân viên kiểm tra kia không chết, thì chúng tôi rất có khả năng ở đây đợi phần thi này kết thúc, bởi vì dựa theo tình hình trước mắt, phạm nhân phụ trách việc động não của đối phương sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm thời gian này, cho dù tội phạm kia đã tỉnh lại thì cũng sẽ khiến hắn tiếp tục giả vờ ngủ.

Nhưng trong đoàn thể này, tôi không hề có được sự tin tưởng cơ bản nhất, Killua thì không cần phải nói, ngay cả Kurapika ở lúc mấu chốt suy nghĩ đến đồng bạn cũng tuyệt đối không bao gồm tôi, cho nên những lời này, tôi không phải là người thích hợp nói.

Cuối cùng Leorio ngồi không yên, anh ta nhìn thời gian trên cổ tay đang trôi đi, nôn nóng khiến anh ta nổi giận đùng đùng đứng lên bước ra, sau đó vươn ngón tay chỉ vào cái thân thể không nhúc nhích trên sân đá, nói “Có khi hắn đã chết rồi! Cho dù chúng ta đợi đến khi cuộc thi chấm dứt, hắn cũng sẽ không tỉnh lại!”

“Vậy anh có muốn cược với tôi không, cược xem hắn chết hay vẫn còn sống, coi như là trận đấu tiếp theo giữa chúng ta.” Người đi ra trả lời vẫn là nhân viên kiểm tra ấy, giọng nói của cô ta vẫn không chậm không vội như vậy “Chúng ta cược bằng thời gian.”

“Thời gian gì cơ?” Leorio mở to mắt nhìn đối phương, vẻ mặt nghi hoặc.

“Thời gian của mấy người đại khái còn khoảng sáu mươi giờ, hai bên chúng ta lấy năm mươi giờ làm đặt cược, mỗi lần đặt, thấp nhất là 10 giờ. Nếu tôi thua, tôi sẽ gia tăng thời gian lao dịch ở tù bấy nhiêu năm, nếu anh thua thì giảm bớt thời gian rời khỏi tháp bấy nhiêu giờ.” Giọng nói của nhân viên kiểm tra xuyên thấu qua vải dệt màu xám, nói rõ ràng từng chữ, mang theo cảm giác nặng nề “Nếu anh đồng ý, tôi sẽ để cho anh kiểm tra hắn đã chết hay còn sống.”

Lại là một cái... cạm bẫy ngôn ngữ trắng trợn, mặt tôi không chút thay đổi ngẩng đầu, ngay từ đầu, tiết tấu của trận đấu này đã hoàn toàn nắm giữ ở trong tay đối phương. Tôi nhớ rõ nhóm Gon nhất định là đỗ cuộc thi Hunter, nhưng cửa thi này lại bị đối phương ăn chặt như vậy, tôi bắt đầu hoài nghi mảnh trí nhớ còn sót lại của mình.

Cái cầu nối với sân đá lại đi ra, Leorio không hề chùn bước đi lên. Cậu ấy nhận ván bài này, ván cược thứ nhất chính là nhân viên kiểm tra đang ngất xỉu dưới chân, nói “Chúng tôi sẽ cược, người này có phải thật sự ngất xỉu hay không.”

Tôi không nhìn sân đá, chỉ không chút để ý nói với người cách tôi hơi gần là Kurapika “Thời gian của nhân viên kiểm tra vô dụng với các cậu, cho dù cuối cùng thắng toàn bộ cũng chỉ khiến cô ta gia tăng năm mươi năm lao dịch, không hề có quan hệ với cuộc thi này.” Đâu có nói là nếu làm nhân viên kiểm tra ngồi tù, là bên chúng tôi được gia tăng thời gian qua cửa.

Cho nên ngay từ đầu, Leorio lấy thời gian của mình đi đổi thời gian của đối phương, đã sai lầm rồi.

Kurapika hình như giờ mới nhớ tới tôi, cậu ấy quay đầu liếc tôi một cái mới nói “Tôi biết, nhưng trận này chỉ có thể nhận, bởi vì trận đấu phải tiếp tục tiến hành, tôi tin tưởng Leorio.”

Nếu không chấp nhận ván bài của đối phương, trận giằng co này sẽ không dứt được.

Tôi có chút ngượng ngùng gật gật đầu, sau đó ngồi trở lại góc. Không phải không muốn tin tưởng Leorio, mà là tôi luôn cảm thấy người trẻ tuổi này hơi giống kẻ đầu cơ, không chịu ăn mệt, không quá thích hợp cược với người ta, tính cách này mười ván cược thì chín ván thua.

Nhớ tới đánh đố, lại nghĩ tới Shalnark. Con nhện não của băng Ryodan ngày thường khôn khéo, nhưng vận may trong cá cược lại cực kỳ kém, kém đến mức làm người ta giận sôi. Có một số người trời sinh thuộc loại mười ván cược mười ván thua, muốn thắng lại cũng không được.

Leorio rất dễ dàng làm nhân viên kiểm tra giả vờ hôn mê tỉnh lại, bên chúng tôi thắng hai ván, nhưng ván bài tiếp theo còn đang tiến hành.

Khi nhân viên kiểm tra có giọng nói dịu dàng cởi áo choàng ra, lộ ra diện mạo xinh đẹp, sắc mặt Leorio thay đổi rõ ràng, trở nên rất xấu xa, tươi cười giống như lúc vươn hai móng vuốt định ôm tôi đi, khi tôi nghe thấy nhân viên kiểm tra rõ ràng chính là nữ hoặc... gay?, nói rằng cược cô ta là nam hay là nữ, tôi thở dài.

Kurapika và Killua nói ra tiếng lòng của tôi “Leorio nhất định sẽ lựa chọn nam, bởi vì đối phương nói có thể tùy ý anh ta kiểm tra người.”

Vẻ mặt Gon thuần khiết, cậu ấy hoàn toàn không hiểu điểm quỷ dị của trận đấu này.

“Tôi cá cô là nam.” tươi cười xấu xa biến thành siêu cấp đáng khinh, thanh niên chưa gia đình mang vẻ mặt âm hiểm “Đoán sai mới phải”, móng vuốt run rẩy vươn về phía bộ ngực người ta, dáng vẻ còn giống tội phạm hơn đối phương, nói “Có thể sờ được chưa.”

Killua nhìn cái tên thanh niên ngụy ông chú biến thành sói trên sân đá, lời nói cơ hồ là qua kẽ răng “Cái ông già biến thái háo sắc kia.”

Kurapika không nhìn nổi, nói “Tôi cảm thấy trận này chúng ta thất bại, đối phương quá hiểu rõ Leorio.”

Dưới sự khinh bỉ của mọi người, Leorio đương nhiên thua. Thua ở trò chơi trẻ con kéo đá vải, anh ta tức giận giơ chân, kết quả này nói cho chúng tôi biết dù là nhân vật chính, nhưng làm chuyện mà chỉ sắc lang mới làm là không có kết cục tốt, sờ một cái là thiêu mất hơn năm mươi giờ của mọi người, nhân cách lụn bại này thật khiến cho người ta ghé mắt.

Nhưng chống lại một tội phạm trí tuệ chuyên tấn công nhược điểm trong lòng người khác, không đấu lại nổi cũng là điều dễ hiểu, đầu óc của Leorio không thông minh hơn Gon bao nhiêu, điều này không phải là làm thấp anh ta, thật sự không phải.

“Tôi xin lỗi, tôi vốn rất nắm chắc với trận này Leorio ngượng ngùng đi xuống, cho dù ngượng ngùng cũng muốn mạnh miệng một hồi.

“Bằng vào biểu hiện vừa rồi của anh sao? Thôi, hiện giờ là 2-2, trận cuối cùng, ai lên?” Kurapika cũng lười nói thêm gì, cậu ấy đau đầu hỏi.

Hỏi xong, không khí trầm mặc, không có ai trả lời, hình như người nên đi lên đều lên cả rồi...

Tôi đang đọc sách mê mẩn, đang cười ngây ngô với một trang sách hài hước. Cười cười, đột nhiên cảm thấy bên cạnh hình như im lặng quá, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi thẳng lên va chạm vào tường. Có chút mờ mịt ngẩng đầu, thấy nhóm bốn người đều ngây người quay đầu mở to hai mắt nhìn tôi, giống như trên mặt tôi bỗng dưng có bảy đóa hoa nở ra vậy, đóa nào cũng tiên diễm rực rỡ.

Các cậu... nhìn tôi như vậy làm gì?

“Ách, có chuyện gì à?” Tôi bị bọn họ nhìn mà có chút sợ hãi, cái không khí tận thế bi phẫn này là thế nào thế?

“Này, tên kia thật sự không thành vấn đề sao?” Killua là người thứ nhất đánh vỡ sự yên tĩnh quỷ dị này, cậu ấy cười run rẩy “Hai mét cao là có thể khiến chân chị ta bị gẫy.”

Gió tiếp tục thổi vù vù, đốm lửa trên sân đá lúc sáng lúc tối, tôi và nhóm bốn người không nói gì ngây ngốc nhìn đối phương.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:...Tôi mở tay ra, thật sự, tôi rất săn sóc Miru, vẫn là mẹ ruột mà. Cho nên còn cho cô ấy có thời gian... Mọi người hãy đọc trận đấu cuối cùng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.