Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 146: Ô trên đầu giám khảo



Kết quả tỷ thí là hòa 2-2, trong quá trình này, bởi vì không có ai nghĩ đến việc bảo tôi lên sân, cho nên cuối cùng mới biến thành tình cảnh tiến thối lưỡng nan này.

Leorio tuyệt vọng ôm đầu kêu rên “Xong đời rồi, vừa rồi đáng ra tôi chết cũng phải thắng mới đúng, tôi thật xin lỗi các cậu.”

“Có khi chị ta có năng lực gì đặc thù thì sao, tuy rằng thoạt nhìn rất yếu, nhưng dám đến tham gia cuộc thi Hunter thì thế nào cũng phải có năng lực gì đó để dựa vào mới đúng. Có những người thoạt nhìn là người thường, nhưng thật ra lại mang năng lực đặc thù không rõ, ví dụ như đóng đinh người bù nhìn, nguyền rủa một cái là đối thủ sẽ chết ngay.” Killua cũng không biết là đang an ủi người khác hay là an ủi mình, vẻ mặt cậu ta như tỉnh ngộ, hỏi “Chị có năng lực đặc biệt gì à?”

Hỏi xong, tất cả mọi người trông mong nhìn tôi, như ước gì tôi lập tức biến thành phù thủy có thể nguyền rủa cả nhà địch chết đi vậy.

Nhiều ánh mắt chờ mong như vậy khiến tôi rất áp lực, tôi ho nhẹ hai tiếng, mới chầm chậm trả lời “Lấy một tờ giấy đỏ, tôi sẽ cắt ra được kiểu dáng rất đẹp, có thể dán lên tường làm trang trí, cái này có tính là năng lực đặc biệt không? Tôi còn biết đan áo len, đan được hoa văn đóa hoa, tay nghề làm giày vải cũng coi như là bậc trung.”

Cái này không tính là năng lực đặc thù, có thể coi là tài nghệ đi.

“Chị tính lên sân đấu với nhân viên kiểm tra cắt giấy hoặc là đan áo len?” Killua lộ ra móng vuốt mèo, trông có vẻ rất tức giận, như muốn xông lên cào nát tôi vậy “Dù cuộc thi Hunter có nhàm chán thì tôi vẫn muốn qua!!!”

“Thật có lỗi, tôi vốn không có ý định đỗ cuộc thi này, nhưng trận đấu của tôi thì tôi sẽ lên thử xem sao, dù sao không nhất định là so đấu võ lực, nếu là chơi đoán số đánh đố thì tôi cũng có phần thắng.” Tôi tươi cười chân thành với bọn họ để thể hiện rằng trận đấu này không phải là chắc chắn bị thua.

“Vậy được rồi, chúng ta chỉ có thể cược một phen, nếu cô thật sự không được thì cũng đừng cố gắng chịu đựng chống đỡ.” Kurapika tỉnh táo lại, cảm thấy chỉ có thể làm vậy, ánh mắt cậu ấy u buồn, như cảm thấy chẳng ích gì khi đặt hy vọng vào tôi vậy.

Tôi từ đầu tới đuôi, từ trái đến phải, thấy thế nào cũng là người bình thường vô dụng, không thể trách người khác không tin tưởng.

Tôi đeo balo ôm sách, khập khiễng đi đến cây cầu đá nối với sân đá, con đường này chỉ khoảng một mét, phía dưới là gió lạnh thổi mạnh tóc tôi bay tán loạn, tôi không cúi đầu nhìn, ai cũng biết khi ở chỗ cao thì không nên nhìn xuống.

Đi hai bước dừng ba bước, dưới ánh mắt quỷ dị của nhân viên kiểm tra, tôi gian nan đi qua cầu đá. Khi tôi rốt cục bước lên sân đá, tôi tinh tường nghe thấy nhóm bạn đồng hành sau lưng cùng lúc thở phào một hơi, bọn họ đều sợ tôi đi đến một nửa đã bị ngã xuống thì làm sao bây giờ?

“Miru, chị cố lên nhé!” Gon ở phía sau vung tay lớn tiếng cổ vũ tôi, dáng vẻ lạc quan kia không hề lo lắng đặt hy vọng thắng lợi lên tôi – một người đang lung lay sắp đổ.

Tôi quay đầu cười gật đầu với đứa trẻ tràn đầy sức sống ấy, nói thế nào thì cũng phải cố gắng một phen, mảnh nhỏ trí nhớ không quá khả năng bị nhầm, cho nên nhóm bốn người sẽ không thua ở đây, nói cách khác, tôi hẳn là sẽ không thua... có lẽ.

Nhân viên kiểm tra cuối cùng đi ra, khi đi qua tường, hắn vươn tay cào góc tường một cái, dễ dàng cào ra gạch đá, biến thành bụi bay vào không khí.

Tiếng cổ vũ sau lưng do động tác đáng sợ của đối phương mà im bặt, ai cũng nhìn ra nhân viên kiểm tra này thấy thế nào cũng không có ý định lên đấu văn.

Tôi hơi nheo mắt lại, chân phải đau đớn khiến tôi vô cùng tỉnh tảo. Nhân viên kiểm tra cởi áo choàng ra, còng tay nặng nề rơi xuống làm mặt đất bị lõm xuống, là một người đàn ông có ngũ quan thâm thúy, thân hình cao lớn.

Vị nhân viên kiểm tra này có mái tóc ngắn rối bời, bẩn như là đã rất lâu không gội đầu vậy, điều này khiến tôi lại bắt đầu tưởng tượng điều kiện tắm rửa trong ngục giam hẳn là không tốt lắm.

Nhân viên kiểm tra không có biểu cảm gì, trong đôi mắt rất nhỏ có sự lãnh khốc chết lặng. Tôi chú ý tới hai bàn tay và các đốt ngón tay của hắn thô to đến mức không bình thường, gân xanh xông ra, loại người đầy mùi tanh này, hai tay không có khả năng sạch sẽ.

Thế này thì không tốt lắm, tôi dùng chân trái chống đỡ thân thể cân bằng, đứng cũng không đứng ổn. Sau đó ngẩng đầu nhìn xung quanh, bởi vì nhãn lực không tốt lắm, nơi này lại quá âm u, cho nên không tìm được cameras. Tôi chỉ có thể hô to “Giám khảo, anh đang nhìn phải không?”

Hỏi xong trầm mặc đợi hai giây, nhân viên kiểm tra đã đi qua cầu đá đến sân, mang đầy khí thế khiến người ta không thoải mái.

“Đúng vậy, cô có vấn đề gì sao? Thí sinh số báo danh số 1.” Một tiếng nói xuất hiện, giám khảo vừa hỏi vừa nhàn nhã ăn đồ ăn vặt như bánh bích quy v.v…, tôi nghe thấy cả tiếng ăn đồ ăn truyền ra từ microphone.

Biết ngay là vị giám khảo này đang xem trò hay, vừa ăn đồ ăn vặt vừa cười vui vẻ coi thí sinh là khỉ, sở thích gì vậy chứ?

“Mọi người có thể tùy ý quyết định cách thức tỷ thí, tôi có thể trước tiên quyết định so cái gì không?” Bởi vì từ đầu tới đuôi đều là nhân viên kiểm tra ra đề mục, cho nên tôi không quá xác định.

“Hì hì hi... Ơ?” Giám khảo thói quen cười giống như cú kêu trong đêm, bỗng tiếng cười ngừng lại một cách mất tự nhiên, có vẻ như anh ta phát hiện ra cái gì đó, im lặng vài giây. Sau đó lại mở miệng, giọng điệu trở nên đứng đắn lên rất nhiều, nếu anh ta không cắn bánh bích quy thì có lẽ tốt hơn “Đương nhiên có thể, cô muốn chơi như thế nào cũng được, răng rắc.”

Đáp án này thật rộng rãi, tôi quay đầu nhìn người mới vừa đi lên, nhân viên kiểm tra cơ hồ không có biểu cảm gì. Hơi vươn quyển sách trong tay ra, dùng giọng điệu thương lượng hỏi hắn “Giống như anh nhìn thấy, tôi tay trói gà không chặt, nếu đánh nhau hay chạy khắp sân thì tôi chịu, chúng ta có thể so xem ai học thuộc lòng nhiều nhất không?” lời kịch của nhân viên kiểm tra cầm ngọn nến đúng lúc có thể dùng, đừng nhìn tôi như thế, tôi thật sự không am hiểu cái gì khác.

Tên sách là ‘Mười vạn cái vì sao trong Di Tích học’.

Lời này vừa nói ra, không chỉ sau lưng không có tiếng nào, ngay cả vài nhân viên kiểm tra đối diện kia cũng không nói gì, cô đi lên tỷ thí hay là đi lên gây cười vậy.

“Miru, cô mau lập tức nhận thua!” Leorio đột nhiên hô to, cậu ấy lo âu bảo tôi lập tức quay lại “Cái tên kia là ma quỷ giết người biến thái nổi danh ở thành phố Saba! Hắn thích phân thây người sống, là tên tâm thần đáng sợ, hắn sẽ giết cô mất!”

Khi Leorio hô lên thân phận của hắn, tôi rất tinh tường nhìn thấy nhân viên kiểm tra trước mặt tôi nở nụ cười, miệng cười máu me hưng phấn khiến gương mặt mất tự nhiên của hắn hiện ra một loại tàn nhẫn.

“Hình như ngươi còn chưa rõ thì phải, ta không có hứng thú gì với mấy trò tỷ thí, cũng không quan tâm đến chuyện có được đặc xá hay không. Ta chỉ muốn được chạm vào thịt người. Cô bé, lát nữa ngươi chỉ cần không ngừng thét chói tai lấy lòng ta là được.” Nhân viên kiểm tra cao cao tại thượng ỷ vào thân cao, cặp mắt xệch xuống khinh bỉ tôi, như là đang nhìn thịt bò trên cái thớt gỗ của hắn, giây sau là có thể dùng tay đập tôi thành thịt nát, làm thành viên thuốc cho vào canh uống vậy.

Quả nhiên biến thái đều xuất trướng cuối cùng à? Tôi bị đúng vào trận khó nhất, bị người ta phân thây chết kiểu này, tôi rất không có hứng thú, chết kiểu đó quá khó coi, yên ổn xuống mồ là phải toàn thây mới là hết đạo nghĩa.

Thật ra bây giờ tôi rất muốn giả vờ sợ hãi, cầu xin tha thứ nhận thua mới có vẻ hợp với tình hình. Động động chân phải, đau đớn vì gãy xương khiến tôi không thể bỏ chạy, mà nhận thua thì phỏng chừng đối phương cũng không quan tâm, nếu chạy không thoát thì tôi chỉ có thể đối mặt, tôi nghĩ xong, nghiêm túc nói với nhân viên kiểm tra “Đừng bảo tôi là cô bé nữa, tôi đã hai mươi tư tuổi.” Nếu không tính tuổi tâm lý, tuy rằng hình như càng lớn thì tính tình càng trẻ con, nhưng trưởng thành trì trệ khiến tôi tuổi trẻ kỳ cục.

Nhân viên kiểm tra mắt chữ bát (八) nghe thấy lời tôi nói mà hơi dao động, hai tay hắn bắt đầu xoa xoa vào nhau, tiếng vết chai cọ xát khiến người ta sợ hãi.

Tôi cúi đầu có chút ngượng ngùng nhìn chân mình, sao không sợ hãi nổi vậy?

“Thật xin lỗi, anh rất đáng sợ sao?” Tôi vươn tay vuốt vuốt mái tóc dài, bị gió thổi sang hai má che mất tầm mắt, tươi cười còn ngu đần mờ mịt hơn cả khi ngẩn người “Có đáng sợ bằng băng Ryodan không?”

Trên thế giới này liệu có phần tử khủng bố biến thái chạy khắp nơi nào có thể so sánh được với đám mà bề ngoài thoạt nhìn cực kỳ bình thường, hành động lại điên cuồng đến mức khiến người ta sợ hãi không.

Thấy không khí do thuận miệng nhắc tới băng Ryodan mà cứng ngắc, tôi nhanh chóng cười ngây ngô “Thật có lỗi, chỉ đùa chút thôi.”

“Ngươi có thể tiếp tục nói đùa cũng không sao, bởi vì ngươi sắp không còn cơ hội đó nữa đâu.” Nhân viên kiểm tra vươn đôi tay dày đặc vết chai, vẻ mặt vặn vẹo hưng phấn nhìn tôi.

“Răng rắc.” Giám khảo lại cắn thêm miếng bánh bích quy, anh ta vừa ăn vừa bình thản nói “Johness, tôi khuyên anh đừng nên động vào cô ta thì tốt hơn.”

Nhân viên kiểm tra Johness ngừng lại, đôi tay nghiền được đá gần ngay trong gang tấc, hắn cực kỳ phối hợp hỏi “Cai ngục Lippo, cho dù tôi giết cô ta thì sao? Anh muốn giết tôi hay là tăng thêm thời hạn thi hành án của tôi?”

“Anh chỉ cần chạm vào cô ta một cái thôi, anh sẽ thế nào thì tôi không rõ lắm, chỉ là nếu không có gì ngoài ý muốn thì cai ngục nhà anh là tôi đây sẽ chết.” Giám khảo vừa ăn đồ ăn vặt vừa dùng giọng điệu rất nghiêm chỉnh nói những lời khiến người ta khó hiểu “Lần đầu tiên bị người ta dùng ô chĩa vào đầu từ phía sau, cảm giác thật chẳng ra làm sao, răng rắc.”

Không khí quỷ dị, đồ ăn vặt vẫn tiếp tục ăn.

“Cai ngục Lippo, có phải anh lầm cái gì rồi không, sự chết sống của anh chưa bao giờ liên quan đến tôi.” cho nên mới nói biến thái là không thể nói đạo lý, bởi vì tư tưởng của hắn đã không bình thường “Bây giờ tôi chỉ muốn giết chết cô ta, xé từng miếng từng miếng thịt của cô ta ra, cho dù là anh cũng không kịp ngăn cản tôi.”

Đúng là không kịp, cái tay kia cách tôi gần quá, tôi đức gì có thể khiến anh hưng phấn như vậy, bất đắc dĩ giơ tay lên che mặt, tôi thật sự rất không thích tình cảnh này. Mùi máu tươi dày đặc tràn ngập, tôi dường như còn có thể nhìn thấy vẻ mặt không thể tin nổi của nhân viên kiểm tra, hắn có chút hoài nghi nhìn ngực mình, lại nhìn bàn tay mình vốn chỉ biết xé thịt người ta, giờ chính bàn tay ấy lại xỏ xuyên qua ngực mình, bóp nát nội tạng của chính mình.

Tôi trầm mặc nhìn một màn này xảy ra, nói không nên lời rằng tình cảnh này là tàn nhẫn hay là đương nhiên.

Shalnark đứng ở bên cạnh tôi, cầm di động mèo đen trong tay, hắn tươi cười hơi bất mãn với tôi “Miru, tôi còn tưởng là ít nhất cô sẽ kêu cứu mạng đấy, cô thiếu chút nữa đã bị người ta phân thây rồi.”

Tôi bất đắc dĩ nhấc khóe miệng, cười cười với người đang đứng sau thi thể nhân viên kiểm tra “Anh đến rồi.”

Áo khoác gió do di chuyển nhanh chóng mà bị gió thổi hơi bay, trong đôi mắt màu xanh sâu thẳm không thấy cảm xúc, tự nhiên như là ngay từ đầu, quái nhân quấn vải quanh mặt đã đứng ở trên sân đá vậy.

Tôi chú ý tới đôi giầy bên dưới chiếc áo gió của hắn có dính một tầng màu đỏ chưa đông lại, dấu vết như là vừa dẫm lên máu loãng. Đi đến trước mặt hắn, vươn tay túm lấy cổ áo hắn, vùi đầu vào ngửi, bởi vì động tác quá lớn mà khiến vết thương ở chân bị đau, khiến tôi hít một hơi lạnh, đầu chôn vào trong cổ áo hắn, buồn bực hỏi thằng nhóc vẻ mặt lạnh lùng này “Anh lại giết bao nhiêu người, Chrollo?”

Trên quần áo không hề có vết máu, nhưng cái mùi tanh lạnh lẽo trôi nổi trong không khí cùng vị rỉ sắt này, nùng đến mức khiến tất cả mọi người không thể xem nhẹ. Hắn luôn như vậy, ngay cả khi giết người, cũng sạch sẽ đến mức như là không hề làm gì vậy. Dù cho một đường dẫm lên thi thể mà đi, trông hắn vẫn cực kỳ vô tội.

“Phần thi ở tháp Cạm Bẫy sao?” Hắn không chút cảm tình nhìn thoáng qua thi thể bên chân, thái độ phớt lờ ấy còn khinh thường người khác hơn cả kiểu khinh bỉ mà nhân viên kiểm tra nhìn tôi vừa rồi.

Tôi túm áo hắn, giằng co như khiêu khích, tình cảnh này khiến tôi muốn đá cái tên vừa xuất hiện đã giết mọi người trong tích tắc này xuống dưới vực, hắn cứ như vậy thì sớm hay muộn sẽ gặp báo ứng, không làm náo động thì anh sẽ chết sao?

“Anh từ đỉnh tháp xuống, bởi vì cái đám tự gọi mình là nhân viên kiểm tra cản đường, cho nên anh giết bọn họ.” Hắn cũng biết mùi giết chóc đầy người rất rõ ràng, cũng không định ép tôi lờ đi “Cái tên hội trưởng hiệp hội Hunter đã quay lại sau khi em biến mất, ông ta muốn anh rời khỏi cuộc thi này.”

Gió thổi ngọn đuốc quanh sân đá bất diệt, cảnh tượng lúc sáng lúc tối, có hai thi thể trên sân và một tên biến thái quấn vải đang dùng giọng điệu rất bình thản, chậm rãi giải thích động cơ giết người của mình, khiến người ta đột nhiên cảm thấy giám khảo vì tiết kiệm hai đồng tiền điện mà không treo đèn điện là rất không có lời.

“Đừng có nói là anh gây chiến với ông ấy.” Tôi hoài nghi liếc hắn một cái, may mà không tổn hao gì.

“Không có, anh nói cho ông ta rằng tốt nhất đừng uy hiếp anh, nếu không, cho dù anh đi thì trước đó cũng sẽ giết sạch mọi giám khảo và thí sinh, nơi này là ngục giam, tù phạm cũng có thể biến thành con tin.” Hắn nhẹ nhàng nhấc miệng mỉm cười âm u lạnh lẽo, khí chất hắc ám như vừa từ địa ngục đi ra, chỉ cần là có thể lợi dụng, hắn đều sẽ lợi dụng vô cùng nhuần nhuyễn.

Hội trưởng hiệp hội Hunter quay lại lần nữa, hẳn là ở trên đường trở về nhận được báo cáo điều tra của đoàn người chúng tôi. Các cậu luôn chọc người ta ghé mắt như vậy, nhưng lại không hề muốn thu liễm, người ta không nghi ngờ mới kỳ quái. Cho nên tôi mới ghét đi cùng với cái tên chết tiệt chỉ biết gây chuyện thị phi này, hắn chính là cái tên mà cho dù là đi cứu vớt thế giới, thì cuối cùng cũng sẽ khiến Trái Đất gặp phải tận thế.

“Ngay cả hội trưởng mà anh cũng uy hiếp, em cảm thấy chúng ta sắp cùng nhau ngồi tù trong tháp Cạm Bẫy này rồi, ngồi một vạn linh một năm.” Tôi tiều tụy, đây còn là cuộc thi Hunter sao? Từ đầu tới cuối, toàn làm mấy chuyện mà phần tử khủng bố mới làm, người có thể đắc tội hoặc không thể đắc tội, đều đắc tội hết sạch rồi. Chúng tôi thế này đâu phải là tới để lấy giấy phép Hunter, chúng tôi tới để phá phách hiệp hội Hunter thì có.

“Miru, em không cần phải lo lắng, nơi này không nhốt anh được.” Hắn vươn tay xoa xoa mái tóc lộn xộn của tôi, tươi cười âm u lạnh lùng lại biến thành đắc ý tàn nhẫn một cách trẻ con “Muốn bắt anh, trước khi chưa đàm phán với Esme thì bọn chúng không thể động thủ, đôi khi anh rất thích sự trì hoãn chính trị, cho dù anh thật sự phá hủy nơi này, bọn chúng có thể làm gì được chứ?”

Không được tốt lắm, phá hỏng xong rồi bỏ chạy thì thật chẳng ra làm sao. Hắn chỉ thích dây dưa mọi chuyện lại vào nhau, người khác e ngại cái gì là hắn liền lấy cái đó ra, quan hệ giữa hiệp hội Hunter và Esme, hắn có thể ép sạch mọi giá trị bên trong.

Em không lo lắng cho anh, điều em lo lắng là anh sẽ đổ hết mọi chuyện xấu lên đầu Esme.

“Đi thôi.” Hắn cũng không muốn cùng tôi đứng ở đây ngẩn người, hắn duỗi tay ra, hơi cúi thấp người xuống, liền thoải mái khiêng tôi lên đầu vai.

Tư thế này khiến tóc tôi hoàn toàn rối tung, khiến tôi không nhịn được vỗ vỗ vai hắn “Sao lại phải khiêng.” Em đâu phải chiến lợi phẩm của cái tên biến thái như anh, sao lại làm như bao tải khiêng lên vai.

“Phòng ngừa em ‘không cẩn thận’ lại dẫm phải cạm bẫy rỗng ruột, làm chân bị thương.” Cho dù không nhìn thấy gương mặt cười mà không cười của hắn, dựa vào giọng nói dịu dàng săn sóc như thế, tôi cũng nghe ra, thằng nhóc này thật sự đang tức giận.

Tôi cảm thấy tư thế này rất mất mặt, cuối cùng vẫn nhịn xuống ý định không thực tế vươn tay đấm chết hắn “Người dùng ô chĩa vào đầu giám khảo, là Feitan phải không.” thật không biết còn giám khảo nào mà mấy người chưa đắc tội hay không.

“Thì ra tên là Feitan, răng rắc.” Giám khảo ung dung xem trò hay rất lâu, cho dù đang bị ô chĩa vào đầu, anh ta cũng muốn ăn sạch đồ ăn vặt bên cạnh vậy.

“Tháp Cạm Bẫy có rất nhiều ngõ ngách, anh không muốn phí thời gian ở đây, cho nên chỉ cần khống chế giám khảo trong phòng chỉ huy là được.” Hắn vừa nhấc chân một cái là vượt qua vực sâu giữa sân đá, động tác nhẹ nhàng có thể so với cao thủ võ hiệp, người có năng lực Niệm nơi này có khi còn cao hơn cao thủ võ lâm.

Nếu muốn tìm thấy tôi, đây quả thật là phương pháp tốt nhất, bởi vì chỉ có giám khảo mới biết các thí sinh rơi xuống phòng nào.

“Đúng rồi, em còn muốn tiếp tục thi không?” Hắn đứng trên đường đá, bên này là nơi nhóm nhân viên kiểm tra đứng, đều bị hắn chiếm, cho nên nhân viên kiểm tra gần như dán hết vào tường, không dám tranh đường đi với hắn.

Machi đứng cuối đường, bên cạnh là đã cánh cửa lưới sắt thông ra con đường khác, cô ấy cúi đầu, tùy ý màu tóc màu tím che đi sát khí trong mắt, dáng vẻ như mới từ trận đấu nào đó trở về.

“Nếu em nói không muốn tiếp tục, anh sẽ làm gì?” Loại bẫy ngôn ngữ này, tôi không dám chui, hắn mà tức giận thì chuyện gì cũng dám làm, cái chuyện mà giây trước còn hỏi rất khách khí, giây sau đã vươn tay giết hại toàn tộc nhà người ta cũng không phải chưa xảy ra.

“Sẽ làm gì sao? Chúng ta trở về Esme, trước khi đi, thuận tiện bảo Feitan giết giám khảo, sau đó cho nổ toàn bộ tháp Cạm Bẫy.” Hắn nghĩ nghĩ, dùng thái độ đương nhiên nói ra, như là cảm thấy chuyện này cực kỳ bình thường.

Tôi ngẩng đầu nhìn nhóm bốn người phía sân đá đối diện, thấy Gon có chút lo lắng nhìn tôi, nếu nơi này sụp, nhân vật chính bỏ mình, chắc tôi sẽ bị sét đánh chết.

“Hiếm khi du lịch đường dài một lần, thi xong rồi tính sau, ít nhất sau khi lấy được giấy phép Hunter, quyển sách lậu mà anh lấy để lừa bịp, có thể lấy để cược vàng.” Tôi vô lực nói, tôi cảm thấy mình kiềm chế rất tuyệt, nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà vẫn không bị thằng nhóc này làm cho tức chết, tôi sắp thành Phật rồi.

Không thi không được, những lời hắn nói đều là thật, tôi mà dám nói ra ‘không muốn’ là hắn thật sự sẽ san nơi này thành bình địa. Ít nhất nếu tôi nói muốn lưu lại cuộc thi thì hắn sẽ đắn đo, ví dụ như không giết giám khảo, cũng sẽ không làm ra mấy chuyện động trời.

“Muốn tiếp tục à, thật lãng phí.” Shalnark có vẻ như đang suy nghĩ gì đó, hắn vốn đang rất hưng phấn lại mất hứng, sau đó hắn không tươi cười cũng không giả vờ non trẻ, nói với camera trên tường “Feitan, thả các giám khảo đi, nhưng tôi sẽ không sửa camera mà tôi đã phá hỏng đâu.”

“Phải đi rồi à, sao không lưu lại uống ly trà đã?” Giám khảo cũng là người tài ba, sống chết trước mặt nhưng vẫn đạm như nước, đồ ăn vặt vẫn không rời tay “Răng rắc.”

“Hừ.” Tiếng Feitan ở chỗ giám khảo vang lên, kiêu ngạo như trước.

Tôi cố sức giơ tay lên vẫy vẫy về phía đối diện, bị khiêng nên làm gì cũng bất tiện, sau đó hô to “Tạm biệt, hy vọng các cậu thuận lợi.” gặp nhau ngắn ngủi, sau đó không cần những thứ xã giao, một đoạn duyên phận thật đơn giản.

Gon nhảy lên cũng trả lời to “Tạm biệt, Miru.” Vừa kêu xong đã bị Killua bên cạnh che miệng lại siết chặt cổ, lại bị kéo dài vào bên trong, đi tiến hành giáo dục lần thứ hai, rằng kẻ thôi miên động vật tế bào đơn như tôi chính là một ôn thần, ai tiếp cận tôi thì kẻ đó không hay ho một trăm năm v.v...

“Bọn chúng là ai?” bang chủ đại nhân lười quay đầu, phỏng chừng lúc hắn chạy tới đã hoàn toàn bỏ qua mấy người đối diện, nếu tôi không chào hỏi thì hắn căn bản sẽ không chú ý.

“Bọn họ là người tốt.” Tôi mặt than trả lời, đúng là người tốt, ít nhất tôi biết nếu có người gẫy chân ngã vào trước mặt anh, anh không đem coi người ta là khăn lau dẫm lên cũng rất nhân từ rồi, làm sao có thể đi nâng dậy hoặc là băng bó giúp người ta.

Đi hết con đường bằng, chúng tôi trực tiếp đi lên đường xuống mặt đất, như là bản đồ tháp Cạm Bẫy đều đã được họ nắm giữ ở trong tay vậy. Shalnark quay đầu nhìn, vươn ngón tay cái cùng ngón trỏ lên không trung ước lượng khoảng cách, bước chân vẫn không chút do dự theo kịp, mà thứ gì đó nhọn nhọn trong tay lập tức bị ném ra.

Ba giây sau, ánh lửa tận trời, con đường đá sụp đổ.

Không bước chân ai tạm dừng, Shalnark mở di động của mình ra bắt đầu chơi trò chơi “Vốn đã tính toán ra điểm chịu áp lực yếu nhất của tháp Cạm Bẫy, ném bom là có thể làm sụp, nhưng bây giờ đành phải cho nổ một vào con đường.”

Tôi ngáp một cái, hết cách, nếu cứ tiếp tục như vậy thì tôi nên ngủ thì tốt hơn “Lance, em cảm thấy cuối cùng chúng ta nhất định sẽ bị đại quân Hunter đuổi giết về Esme.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.