Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 148: Ái thần cung tiễn



Hòn đảo trên biển, khách sạn đặc sắc, xác thuyền hỏng, ông chủ và bà chủ hiền lành nhàn nhã của khách sạn, đây kỳ thật là một tour du ngoạn mùa đông nhiệt đới ba ngày danh xứng với thực, chỉ cần bạn không nghĩ tới nơi này chính là một khu vực tổ chức cuộc thi Hunter, bạn sẽ phát hiện thảnh thơi đội mũ rơm ngồi trên một xác thuyền trầm, phơi ánh mặt trời ấm áp bắt đầu thả câu là một chuyện rất tuyệt vời.

Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời màu xanh, hải âu thành đàn bay hơi thấp qua đỉnh đầu. Tàu chiến mạnh mẽ mà già cỗi thâm trầm to lớn ngay bên phải cách tôi không xa, đầu chiếc chiến thuyền kia đâm mạnh vào mỏm núi đá, trông như là một bộ phận của lục địa, trên chiếc thuyền đó, có rất nhiều phòng khách sạn, theo lời nói của ông chủ, quốc vương Nepal cũng từng ở đây, cho nên mỗi một gian phòng đều mang quang huy của danh nhân, muốn thuê được một gian phòng có thể ngủ ngon thì nhất định phải đưa một trăm nghìn tiền đặt cọc, đúng là cách mỉm cười cướp bóc trắng trợn.

Trong các thí sinh có vài đại thiếu gia hoặc là đại phú hào, dưới tình huống không có ATM chỉ cần tiền mặt, đâu ai có bản lĩnh gọi điện thoại gọi quản gia chuyển hàng không mang tới một trăm ngàn để trả phí dừng chân chứ. Cho nên cả đám giống như quỷ đói nổi điên với con thỏ, người người xắn tay áo thi triển ra các kiểu kỹ năng, ông chủ tay trói gà không chặt cho biết rõ, nhảy vào các xác thuyền, tự mình tìm bảo vật để trả tiền cho chi phí cao thái quá... Bao gồm chúng tôi.

Tôi nhìn mặt biển hơi hơi nhộn nhạo, bên dưới nước màu xanh biếc đều là vật phẩm bị rơi xuống từ những con thuyền bị nạn, cần câu vẫn không có con cá ngốc nào mắc câu, tôi ngơ ngác chờ đợi, ít nhất cũng phải câu được một con cá biển bình thường đẻ làm cơm trưa chứ.

Chắc chắn giám khảo cửa thứ ba muốn ăn sống cái đám chúng tôi, cứ nghĩ đến lúc đi ra khỏi tháp Cạm Bẫy, vị giám khảo đầu đuôi gà, mắt hồ ly kia dùng ánh mắt âm trầm như muốn lột sống da chúng tôi, tôi liền cảm thấy cực kì xin lỗi người ta. Nghe nói phòng chỉ huy của giám khảo bị Feitan dùng ô đập nát tám phần, hại người ta muốn mở cái cửa ra ngoài cũng phải tự đập vỡ tường. Lại nghe nói những phạm nhân bị nhốt ở ngục tháp Cạm Bẫy trong ba ngày đó bị tra tấn, bởi vì không có ai đưa cơm ăn cũng không có nước sạch cung ứng, bọn họ kêu gào tập thể dùng máu viết lên tường mấy câu uy hiếp kinh khủng, nguyền rủa cai ngục Lippo mau cho bọn họ xxx.

Còn có con đường bị nổ tung, khiến nhóm Gon thiếu chút nữa không qua được phần thi, thật không phúc hậu, thảo nào ai gặp chúng tôi cũng rút lui né tránh. Đám chúng tôi cũng chỉ kém không viết hai chữ to ‘ôn thần’ lên lưng thôi.

Càng nghĩ càng đau đầu, tôi bắt buộc chính mình bình tĩnh lại, ngồi trên xác thuyền học Khương Thái Công câu cá, chỉ cần bọn họ còn chưa có ý định đi làm nổ tung tổng bộ Hunter, thì tôi sẽ cố gắng nhẫn nại. Bao nhiêu lần ở trên tàu bay, tôi đều rất muốn đến điện thoại công cộng gọi cho hội trưởng hiệp hội Hunter rằng chúng tôi là người xấu, kính nhờ ngài nhanh chóng nhốt hết chúng tôi vào ngục giam đi, chúng tôi là phần tử khủng bố, thật đấy.

Nếu thật sự làm như vậy, cuối cùng sẽ bị chết rất khó coi, còn về chuyện ai chết thì phải xem ai mạnh hơn ai.

Vì sao ở trong phong cảnh ưu mỹ như thế, thời tiết tốt đẹp như thế, tôi lại phải rối rắm vì việc này? Tôi đã đi vào giai đoạn già cả ngu ngốc, bắt đầu lải nhải lẩm bẩm mỗi một việc nhỏ rồi sao?

Nước biển mát lạnh bắn lên boong tàu bị hỏng một nửa mà tôi đang ngồi, không biết chiếc chiến thuyền trầm này bị mắc cạn ở đây đã bao lâu, có câu chuyện gì. Mặt nước bình tĩnh bị một người từ đáy nước chui lên đánh vỡ, tôi nhìn thấy mái tóc màu vàng hơi nâu của Shalnark dưới ánh mặt trời rất trong suốt, hắn đang cầm trong tay một vương miện màu đỏ tinh xảo. Cánh tay màu trắng dưới ánh sáng hơi chói có một loại mỹ cảm mạnh mẽ, tôi không hâm mộ hắn cường tráng nhưng trắng trẻo khỏe mạnh, tôi hâm mộ là hắn rõ ràng mang gương mặt trẻ con gạt người lại có thân cao một mét tám, còn mình thì trưởng thành trì trệ liên lụy đến thân cao, tôi có chút tự ti thân thể thấp bé của mình.

“Miru, cái này thế nào?” Shalnark mặc áo ba lỗ màu xám, bị nước biển thấm ướt đẫm, hắn vsừa dựa vào boong tàu vừa giơ vương miện cho tôi xem.

Tôi vẫn không buông cần câu trong tay ra, chỉ cúi đầu nhìn kỹ vương miện, bảo thạch đính trên nó phát ra ánh sáng ngọc dưới ánh mặt trời. Shalnark híp lại đôi mắt màu lục, cũng vươn đầu tới gần để nhìn.

Hai chúng tôi im lặng ghé vào một chỗ nhìn vài giây, tôi có chút tiếc hận nói “Vương miện lên ngôi của hoàng thất thế kỷ mười bảy, đúng là đồ thật.”

“Có tỳ vết nào không, bảo thạch bị thay đổi, mặt trên có dấu vết gia công lần thứ hai, khiến cái thứ này giá trị suy giảm lớn.” Shalnark thờ ơ ném vương miện vào trong rương lớn bên cạnh tôi, trong rương toàn vật phẩm vừa được vớt lên từ các chiếc thuyền trầm.

“Đừng ném lung tung, thứ này có giá trị khảo cổ nhất định.” Tôi đau lòng vội vàng lấy vương miện trong rương ra, những thứ trong rương đều được tôi phân loại đặt cẩn thận, tất cả đều là di sản lịch sử, không thể bị đối xử tùy tiện như vậy. Những thứ này sau khi được vớt lên, tôi phải tìm một chỗ khô ráo, chà lau chúng sạch sẽ để giữ gìn.

“Tôi lặn xuống lần nữa tìm xem, tôi có dự cảm, trong số thuyền trầm quanh khu vực này nhất định có giấu đại lượng trân bảo.” Shalnark ngâm mình ở trong nước, có chút hưng phấn nhìn xung quanh, trò chơi có bảo vật để lấy lại không uổng phí đầu óc, hắn chơi rất vui vẻ.

“Vậy thì chúc cậu may mắn.” Cho dù vớt toàn bộ lên cũng không phải của cậu, hiệp hội Hunter cũng là một tay giỏi trong việc cắt xén tiền tài, các thí sinh cần phải biết, hết thảy của cải có được trong cuộc thi đều là của hiệp hội, tôi cảm thấy quy tắc này được thực thi rất tốt, dù đề thi muốn bản thân bạn đi bán dưa hấu, tiền mà bạn bán được vẫn là của hiệp hội Hunter, bởi vì là cuộc thi.

“Đúng rồi, Shalnark, vậy rốt cuộc cậu tới đây để làm gì?” một giây trước khi Shalnark lặn xuống biển, tôi thuận miệng hỏi một câu.

Đầu Shalnark đã ở trong nước, hắn vươn cánh tay trắng trẻo khỏe mạnh của mình lên, vẫy vẫy với tôi rồi biến mất ở trong nước, mặt nước lại khôi phục yên lặng.

Tôi nhìn phao trên cần câu, không dễ câu được cá, bởi vì bị nhóm thí sinh tìm bảo vật này quấy nhiễu, bầy cá đều sợ chạy mất.

Nếu một mình bang chủ nhà bọn họ cùng tôi đến cuộc thi, tôi còn có thể an ủi mình là giống đi nghỉ phép. Nhưng con nhện không phải đoàn du lịch, khi rảnh rỗi, bọn họ căn bản không cần hẹn trước sau đó gặp nhau đi uống cà phê, mà chỉ là vì thả lỏng tán gẫu nói mình ngày hôm qua lừa được cô gái nào, hôm nay mình lại ăn cơm ở khách sạn không hay ho nào không trả tiền còn đá bàn.

Trong cuộc thi Hunter, dáng vẻ vô tư không kiêng kị gì như vậy khiến tôi nghĩ đến lúc bọn họ có nhiệm vụ băng, bọn họ rốt cuộc tới đây để làm gì? Tôi không phải thành viên băng Ryodan, cho nên băng Ryodan mặc dù cách tôi rất gần, nhưng hết thảy hành động của bọn họ lại cách tôi rất xa. Tin tôi đi, bang chủ băng Ryodan tuyệt đối sẽ không nói cho một kẻ không phải thành viên về kế hoạch hành động của hắn, ngay cả thành viên chính thức cũng thường xuyên bị kế hoạch như thật như giả của bang chủ nhà họ đùa cợt, về băng Ryodan, so với việc nói người nào mạnh, không bằng nói bọn họ là một chỉnh thể, cho nên đầu lĩnh con nhện có thể ung dung tự tại xé kế hoạch của hắn thành từng mảnh, khiến cho mọi thành viên giống nhân viên dây chuyền sản xuất phát huy ra sức chiến đấu mạnh nhất. Rất nhiều lúc thành viên không động não bao giờ mà chỉ thích vươn cơ bắp như Ubogin, có lẽ đến khi nhiệm vụ chấm dứt cũng không rõ từ đầu tới đuôi toàn bộ kế hoạch của nhiệm vụ.

Càng hiểu biết hắn, tôi càng hối hận hồi lần đầu tiên gặp, hắn không thể động đậy nằm trên sô pha nhà tôi, tôi không quyết tâm cầm cái bình hoa đập vào đầu hắn, cậu ngu ngốc thì tuyệt không làm tôi lo lắng như vậy, cái tên chết tiệt vô pháp vô thiên vào thế giới ngầm mà lại không đi lên con đường đầy ánh mặt trời này.

Phần thi Hunter hẳn là không kiếm được gì đáng giá, tôi suy nghĩ từ đầu tới đuôi một lượt, thứ đáng giá chắc chắn đều bị hiệp hội Hunter thu hồi hết, nghĩ thế nào cũng không ra mục tiêu lần này của bọn họ. Cho nên tôi có thể an ủi chính mình, lần này là con nhện tâm huyết dâng trào đúng dịp gặp nhau, mọi người đều là vì tờ giấy phép Hunter mà đến?

Mặt nước bình tĩnh lại bị đánh vỡ, lại một người từ trong nước nhô lên, làn da tái nhợt như người chết trông căng cứng mà yếu ớt. So với hình tượng khỏe mạnh sáng lạn như Shalnark, Feitan rất trắng rất sạch sẽ cũng rất không khỏe mạnh. Dưới trời nắng nóng bức như vậy, cảm giác âm u lạnh lùng trên người hắn lại không hề bị nước biển nhiệt đới tẩy đi.

Feitan dùng một tay cầm một bao tải ném mạnh lên boong tàu, tôi vốn đang nhìn không chớp mắt làm bộ mình đang câu cá, bởi vì Feitan cởi áo chỉ mặc quần lặn xuống, cho nên tôi không thể không biết xấu hổ nhìn người ta, tôi sợ nhìn thấy thân thể gầy trơ xương của hắn mà không nhịn được bắt đầu lải nhải giống bà già, không được kén ăn ăn nhiều một chút ngủ sớm dậy sớm thân thể khỏe khoắn. Tên có thân cao đặc biệt bình thường này, khẳng định sống rất lôi thôi không đúng giờ đúng bữa.

Trong bao tải là vàng bạc châu báu tỏa sáng bắn ra bốn phía, tôi kích động ném cần câu sang một bên, đau lòng đến mức nhíu mày bổ nhào vào bao tải đang đổ ra một đống bảo thạch, cẩn thận đặt gọn gàng “Không thể ném lung tung, làm vậy rất dễ làm văn vật bị thương không thể chữa trị, kim cương không nên đặt cùng với văn vật, nếu có vết trầy thì rất đáng tiếc, cho dù là vết xước trên kim cương cũng là vết thương.”

Ném lung tung như vậy, tôi tình nguyện mấy thứ này đều im ắng nằm dưới lòng biển còn hơn, những thứ giá trị có nghiên cứu lịch sử này vốn không nên để người ngoài nghề thu thập, phải để cho đội khảo cổ chuyên nghiệp tới mới đúng.

“Không hoàn mỹ thì ném, dù sao bên dưới còn có một đống.” Feitan vô tình nói, hắn vươn tay lau nước biển trên mặt, gương mặt không biểu cảm thêm đôi mắt đẹp góc cạnh khiến trông hắn thoạt nhìn không có sức sống.

“Vấn đề không phải nhiều hay không, chỉ cần là thứ của thời đại mà chúng ta chưa từng trải qua đều là trân bảo độc nhất vô nhị, những thứ này không thể dùng tiền tài để cân nhắc.” Tôi vừa lải nhải vừa dùng tay áo lau khô bảo thạch, phân loại từng cái, những thứ này đều có sinh mệnh.

Feitan không chút biểu cảm nhìn tôi lấy tư thế khó coi bám lấy túi châu báu kia không buông, không biết cách nói chuyện nên hắn nhất thời không nói gì, chỉ yên lặng lặn trở lại biển, mái tóc màu lam mềm mại phiêu đãng trên mặt biển một chút rồi biến mất rất nhanh. Không thể không nói, dù giá trị những thứ này thế nào, thành viên băng Ryodan ít nhiều đều mê bảo vật, nhìn thấy châu báu đầy dưới biển, muốn làm như không thấy cũng khó.

Tôi nhìn những thứ Feitan vớt lên, rửa sạch một thứ là đau lòng một thứ, của hồi môn nguyên bộ châu báu ngọc bích của công chúa điện hạ Elena thế kỷ mười sáu, đồng hồ quả quýt bằng bạc của nhà thơ Pocai cuối thế kỉ mười chín, vòng tay trừ tà của phù thủy thần bí, toàn bộ đều xen lẫn vào nhau, những thứ này nên thả lại nhà bảo tàng để lưu giữ.

Phân loại xong rồi cẩn thận đặt lên chỗ boong râm mát để gió tự nhiên thổi khô, tôi một mình ngồi trên boong bằng gỗ nhìn hải âu bay, làn da trên mặt thực nóng, ánh mặt trời chói đến mức khiến tôi gần như không mở được mắt ra, nhiệt độ không khí nơi này rất nóng.

Trên vùng biển cách tàu chiến xa xa, đại bộ phận thí sinh đều tụ tập ở đó. Chúng tôi lại bị cô lập, có vẻ như đây là tình huống rất thông thường, chỉ cần đứng trong cùng một không gian lâu dài, chúng tôi luôn phải cô độc một mình.

Tôi lấy cần câu, tâm tình bình thản nhẹ giọng lẩm bẩm “Mau cắn câu đi, cá à.” Ngồi lâu như vậy mà một con cá cũng không câu được, chẳng phải là rất mất mặt sao.

Đợi đến khi sắp bị ánh mặt trời sáng lạn đè đến tận mặt biển, cần câu rốt cục có động tĩnh, phản ứng có chút chậm chạp nhấc mạnh cần câu lên thì lại thấy một chuỗi tiền cổ nặng trịch, mái tóc vàng của Shalnark ở cạnh cần câu chợt lóe mà qua, tôi cầm lấy tiền rồi nói với mặt biển “Tiền lưu thông trong đất liền đế quốc thế kỷ mười lăm, tiếp tục cố gắng.” So với việc nói bọn họ ngoan ngoãn xuống biển vớt đồ là vì phí dừng chân một trăm ngàn, không bằng nói là hăng hái vì chính mình, nhìn thấy thứ tốt đã muốn đụng đến thứ tốt hơn. Loại tham lam này, đối với nhóm người này mà nói là rất bình thường, khác biệt ở chỗ là sau khi tới tay, bọn họ lại không cảm thấy hứng thú mà thôi.

Tôi nâng nâng vành mũ hơi trôi xuống, xa xa nhìn thấy đầu con nhím của Gon chớp lên dưới cánh buồm rách nát, bên cạnh là bạn của cậu ấy cùng thí sinh mới gia nhập, có loại người trời sinh đã thu hút người khác, đi đâu cũng có thể thành quần kết đội.

Cần câu của tôi lại bỗng nặng lên, không nghĩ nhiều liền nhấc lên, một mảnh vải màu tím nhạt bị tôi nhấc lên, thấy rõ ràng hơn mới phát hiện là một cái mũ giống mảnh vải, nước trên mũ trút xuống nhỏ giọt.

Tôi khó hiểu “ủa” một tiếng, ai chẳng biết không nên ném rác rưởi lung tung ra môi trường? Một bàn tay bỗng vươn từ trong nước lên, nhanh chóng giật mạnh mũ trở lại, sau đó một thiếu niên tóc xám đất, cằm nhọn, mắt màu cây oliu nhổ lên, gương mặt cậu ta đầy nước biển đội mũ màu tím lên đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy tôi.

Tôi đột nhiên cảm thấy cậu ta rất quen, ngẩn người một lúc, bỗng nhớ đến người này tên là “Pokkle”, trí nhớ đúng là quỷ dị, dưới loại tình huống này mà còn có thể nhớ lại những người mà tôi rõ ràng ngay cả đặc thù cơ bản nhất cũng quên.

Tôi vươn tay vẫy vẫy với Pokkle, lễ phép chào hỏi “Tìm bảo vật à? Cậu cần giúp gì không?” Nơi này ngoài mấy con nhện đến vô ảnh đi vô tung ra, tôi cảm thấy hơi quá im lặng, tôi đã đáng thương đến mức chỉ có hải âu bằng lòng xung quanh tôi sao? Tôi nhớ rõ trước kia... tôi cũng là người thu hút người khác.

Có lẽ Pokkle vừa mới từ đáy biển lên, bị ánh mặt trời làm chói mắt, vừa mới phản ứng lại, cậu ta nhìn thấy tôi, lập tức cứng đờ, sau đó đạp mạnh chân liều mạng bơi trở lại, cứ như tôi là cá mập muốn ăn thịt cậu ta vậy, chẳng bao lâu sau, tôi cũng thành người ‘thu hút’ như thế này.

Tôi buông tay xuống, yên lặng cúi đầu câu cá. Sau đó có người vừa từ biển sâu lên, đầy người âm u lạnh lẽo ẩm ướt đi đến boong tàu, hắn ướt sũng ngồi bên cạnh tôi.

Tôi quay đầu, đầu hắn ướt đẫm, mái tóc màu lam bị nước biển thấm ướt sũng nước, tôi tựa hồ có thể nhìn thấy màu lam đang chậm rãi phai màu, lộ ra màu đen vốn có.

“Chân vịt của tàu chiến toàn là rong biển quấn chặt, trong vùng biển gần tàu chiến có đại lượng đạn pháo cũ, trên tàu chiến có pháo đài dùng cho chiến tranh hẳn là vẫn dùng được, anh không thấy nó bị hỏng hóc gì.” đôi mắt màu đen khi không còn kính sát tròng cũng bị nước biển thấm đẫm trở nên sạch sẽ thâm thúy, mới từ trong biển lên nhưng không thấy có bảo tàng gì, chỉ nói chuyện phiếm như bình thường nói cho tôi biết một vài thứ hắn cho rằng hữu dụng.

Tôi không hứng thú lắm đối với tàu chiến, mặc dù ở đây, trên hải đảo nho nhỏ này, thuyền chiến là điểm sáng duy nhất. Nơi này kỳ quái nhất là xác thuyền trầm, cho dù là đá ngầm cũng không có năng lượng lớn đến mức khiến nhiều thuyền trầm như vậy, boong tàu mà tôi đang ngồi rất giống như bị lốc xoáy cắn.

“Anh cảm thấy đám thuyền chiến này hữu dụng à?” Là đồ vô dụng thì hắn sẽ không cố ý chạy đi nhìn.

“Với anh mà nói, tác dụng không lớn, căn cứ kết quả anh quan sát được ở trên tàu chiến, còn có đặc điểm xác thuyền quanh đây, anh phát hiện thủy triều nơi này thường xuyên tăng vọt. Căn cứ phỏng đoán này, có lẽ cứ một khoảng thời gian nhất định thì thời tiết sẽ xảy ra dị biến kịch liệt, khiến thủy triều cấp tốc bao trùm lên hải đảo bao gồm tàu chiến. Vậy là cuộc thi cửa thứ ba còn chưa chấm dứt, giám khảo rất hiểu cuộc chiến tâm lý, là nhân viên điều tra nghiên cứu sao?”

Hắn lại bắt đầu lầm bầm lầu bầu, tôi thản nhiên liếc hắn một cái, chỉ biết hắn lại thất thần đến vũ trụ.

“Nói như vậy, cái ám chỉ thứ nhất của ông chủ khách sạn chính là thời gian, chúng ta có thể dừng lại ở đây ba ngày, anh đoán thức ăn và nước trên tàu chiến đại khái cũng chỉ đủ cho khoảng ba ngày, thời gian mà vùng biển xảy ra biến hóa cũng sẽ ở ngày hôm sau ngày thứ ba. Ám chỉ thứ hai của ông chủ khách sạn là ở khách sạn, tàu chiến đổi thành khách sạn, là nói cho thí sinh rằng chỉ có tàu chiến có thể biến thành công cụ chạy trốn của bọn họ...”

Tôi gật gật đầu, cứ để hắn lầm bầm lầu bầu cho cao hứng, vào tai trái ra tai phải. Ngẫu nhiên vô tình phụ họa một tiếng, cuộc thi này, tôi không hề có một chút ấn tượng gì, tôi chỉ là cảm thấy thời tiết hôm nay thật đẹp, nước biển và ánh mặt trời là người yêu hòa hợp nhất, chúng nó ôm nhau rất mạnh, kết quả chà xát ra rất nhiều mảnh nhỏ trên biển, áng sáng vàng lòe lòe.

Mỗi lần trong không khí hài hòa mà bình tĩnh như vậy, tôi rất thích giọng nói trầm thấp hơi buồn ngủ của hắn, có chút lạ lùng cũng không để ý có người nghe hắn thì thào lẩm bẩm hay không.

Không biết có phải thật sự già rồi hay không, gần đây tôi thường xuyên nghĩ đến trước kia. Nhớ tới cuộc sống bình thản mấy năm nay, thậm chí nhớ tới An Hân kiếp trước, cũng nghĩ đến con đường sau này nên đi nơi nào. Nhưng chỉ là suy nghĩ một chút, tự tiêu khiển vui vẻ mà thôi. Dù sao người đang đi cùng mình đâu còn là những người bạn cũ, đâu thể yêu cầu bang chủ đại nhân vừa đa trí giống yêu quái vừa nhược trí thường xuyên quay đầu nhìn dấu chân của mình. Những tên đến từ Meteorcity phần lớn đều có tật xấu tận xương, đều không có công năng quay đầu này.

Cho nên tôi chỉ có thể thường xuyên ngồi nghe hắn nói, nghe hắn rõ ràng không muốn làm lại vẫn quen bố trí kế hoạch, ví dụ như nếu hắn sửa chữa hệ thống điện của tàu chiến, khiến chủ pháo đài đánh nát đống đá mà mũi tàu đang bị dúi sâu vào, rồi lợi dụng thủy triều mà cho tàu được nâng lên mới vượt qua được nguy hiểm. Hắn lẩm bẩm kế hoạch như vậy là vì hắn căn bản không muốn cho thuyền chiến kia hoạt động, khi hắn không muốn động tay thì mới biến thành lải nhải như vậy.

“Anh đoán chủ khách sạn sẽ rút lui khỏi đây vào buổi tối ngày đầu tiên, bởi vì bọn họ chỉ là người thường, không có năng lực Niệm, khi nguy cơ đến, bọn họ không có năng lực tự bảo vệ mình.” Hắn có chút xấu xa nhìn tàu chiến tối màu kia, giọng điệu bằng phẳng mà ôn hòa “Tối nay có nên phá hỏng tàu bay hay không đây, khiến cho chủ nhân khách sạn cùng thuyền của chính cùng sống cùng chết có lẽ sẽ rất thú vị.”

Điểm nào thú vị chứ? Tôn lão yêu đức có biết hay không, mấy quyển sách đọc được đều vứt đi đâu? Tôi dịu dàng cười với đôi mắt xấu xa của hắn, vươn ngón tay giúp hắn vuốt thẳng mái tóc rối, thuận tiện phẩy đi rong biển trên đầu. Sau đó nghiêm túc nhìn hắn, nói “Lance, ban đêm chỉ dùng để ngủ, không phải dùng để đùa dai.”

Hắn vẫn thờ ơ, cho nên biểu cảm vẫn có chút thất thần, mặt không chút thay đổi, nửa phút sau, hắn mới khôi phục bình thường “Thôi vậy, một trăm ngàn.”

Hắn vươn tay lấy trong tay áo một thứ kim loại gì đó màu đỏ liệng cho tôi, là một chiếc hoa tai bảo thạch vàng ròng, tôi ngây người nhìn một hồi, không nhìn ra “Một trăm ngàn” hắn trong miệng là niên đại gì.

“Hàng mỹ nghệ hiện đại, giá trị đúng một trăm ngàn, cho nên anh lấy lên.” Hắn lấy mũ rơm của tôi, đội lên đầu mình, không hề cảm thấy rằng ở vài ngày khách sạn phải cần nhiều tiền như vậy có vấn đề gì, có lẽ giống như lời hắn nói, ngành sản xuất độc quyền đều đùa như vậy. Chỉ một phòng khách sạn, không muốn ở cũng phải ở.

“Hình dạng hàng mỹ nghệ này thật đặc biệt, nó có tên không?” Hiện giờ, trang sức đều rất đắt tiền, thứ bé nhỏ này cũng mất nhiều tiền như vậy.

“Cung tên của thần tình yêu, ngụ ý là đồng sinh cộng tử.”

Đúng là đơn giản sáng tỏ, hàm nghĩa lại trắng ra, tôi nắm thứ ‘một trăm ngàn’ này và cả tay hắn, nắm trong lòng bàn tay, tôi cảm nhận được cái ẩm ướt lạnh như băng giữa ngón tay của hắn, tự nhiên cúi đầu khẽ hôn lên mu bàn tay hắn. Mặt biển im lặng giống như không khí lúc này, tôi cười nói “Đồng sinh cộng tử thì mệt chết, muốn quăng anh đi cũng không được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.