Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 162: Ngày hai tháng chín



Khi anh động thủ giết chết những người vô tội ấy, em rất muốn biết, ngay lúc đó, rốt cuộc anh đã suy nghĩ gì, cảm giác thế nào?

Cảm giác? Không có cảm giác gì.

Bầu trời trong xanh, có vài đám mây trắng bồng bềnh, tiếng người ồn ào, một thành phố đầy mệt mỏi.

Tôi ngồi trên cầu thang bên cạnh đại lộ của một con phố buôn bán, hình vẽ Graffiti đậm và rực rỡ trên tường bên sườn bậc thang rất bắt mắt, được phun sơn rất nhiều giống như là mây trắng trên bầu trời, uốn lượn khắp nơi, sắc thái vô quy tắc ở đâu cũng thấy.

Mái tóc dài được tết trước ngực, đơn giản gọn gàng. Tôi đội mũ lưỡi trai che đi ánh mặt trời, ngẩn người cầm một lon nước trái cây chưa mở, nhìn đường cái người đến người đi.

Bị đuổi ra ngoài...

Sniper vừa xuống tàu bay sáng nay đã nóng nảy xộc vào khách sạn, Minh Lạc mệt mỏi ngủ say bất tỉnh, tôi hoài nghi cậu ấy ăn thuốc gì đó có tác dụng ngủ ngon. Tôi nhớ đến lúc Sniper thấy đại ca nhà mình trực tiếp nằm ngã vào trên giường, chỉ trong một giây, sắc mặt cô ấy đã chuyển từ xanh sang trắng mấy lần.

Đêm qua, băng Ryodan đại náo hội đấu giá chợ đen của Yorknew, những người có máu mặt đều biết đại khái chuyện này. Nghe nói xã hội đen treo giải thưởng kếch xù, huy động khắp nơi lùng bắt những kẻ đã tham dự vụ cướp bóc, những con nhện xuất hiện ở đó đều bị chụp thành ảnh chân dung kèm theo dòng chữ thông báo treo thưởng.

Lúc ấy Sniper một tay xách vali, tay kia thì cầm tờ truy nã dán đầy đầu của đám con nhện

Trên cơ bản, chỉ cần cô ấy không bị mất trí nhớ liên tục thì cô ấy có thể nhận ra có mấy kẻ phần tử nguy hiểm cao trên tờ truy nã đã từng xuất hiện ở cuộc thi Hunter năm nay. Nhìn nhìn đại ca đang ngủ say như chết của nhà bọn họ, nhìn nhìn hình cái đầu con nhện, rồi lại nhìn nhìn tôi.

Vốn luôn trung thành và tận tâm, Sniper gần như lập tức đoán ra nguyên nhân tại sao đại ca nhà mình lại như thế, cô ấy rút súng lục ra chĩa thẳng vào tôi “Không được xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, bằng không, tôi tuyệt đối không thể khống chế được mà giết chết cô!”

Khi một tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp cầm súng chĩa vào đầu bạn, hơn nữa còn cực kỳ nghiêm túc cảnh cáo bạn, thì bạn nên biết điều duy nhất mình có thể làm là lập tức xoay người, đi thẳng về phía trước, mở cửa ra rồi chạy khỏi đó.

Quên mang tiền, quên mang di động, lại quên mang áo khoác. Tôi quý trọng vuốt ve lon đồ uống trên tay, tôi lục khắp người mới moi được một đồng tiền xu đi mua nó ở máy bán tự động, thật không nỡ uống. Ngồi lâu khiến thân thể bắt đầu cứng ngắc, trên người chỉ mặc đơn giản một cái quần dài và một chiếc T- shirt dài tay.

Yorknew tháng chín, ánh mặt trời ban ngày trông rất nguy nga lộng lẫy, chỉ cần nhìn là thấy ấm dào dạt. Nhưng kỳ thật lại giống như một cái vỏ băng hoa lệ, bạn chỉ cần bước một bước ra khỏi phòng bật sưởi ấm thì chân giống như đạp vào nơi không trọng lực, ánh mặt trời vỡ tan thành bột phấn băng, lạnh buốt.

Nhìn đám đông như người cá bơi từ đầu đường tới cuối phố, có người từ cửa nhà ào ra nhập vào dòng người, lại có người hối hả ào vào cửa nhà, những người có nhà để về thật hạnh phúc.

Tôi vừa lạnh vừa đói tiếp tục ngồi, sao mà bỗng dưng lại cảm thấy mình thành trẻ mồ côi không ai cần, đói khổ lạnh lẽo không chỗ để đi thế? Cố gắng bóp suy nghĩ ngớ ngẩn đó trong đầu, nhìn trời chiều của thành phố này, nhẹ nhàng thở dài một hơi “Đói quá.”

Đói hoa mắt, trừng mắt nhìn hình vẽ Graffiti bên cạnh bậc thang, màu sắc rực rỡ mà trừu tượng khiến tôi càng nhìn càng chóng mặt. Không nhịn được mở lon nước trái cây ra, chậm rãi uống, không biết do miệng lon hay là vị quả bưởi vốn thế, lúc uống lại cảm thấy đầu lưỡi chát chát.

Đặt lon nước trái cây sang một bên, tôi không nhịn được ôm hai đầu gối rồi gác đầu lên, cười khổ có chút trào phúng. “Mấy cái tên này, đã là lần thứ mấy rồi?”

Không cần danh không cần lợi, không cần cái gọi là địa vị xã hội cũng không để ý đến danh dự, mọi thứ mà những người bình thường luôn theo đuổi mà họ lại chê bỏ như giày cũ. Muốn tùy hứng thế nào liền tùy hứng như thế ấy. Cái đám chết tiệt kia bị người ta đuổi giết đúng là đáng đời.

“Nhiệt độ không khí thấp quá.” Tôi cô độc ngồi, mụn cơm trên cánh tay đều chạy ra tạo phản. Nhiệt độ như đang sôi lên đẹp đẽ xung quanh và sự huyên náo ấm áp, tựa hồ đã không còn liên quan đến tôi từ rất lâu rồi.

Trong mơ hồ, tôi nghe thấy có tiếng nói chuyện phiếm từ phía sau bên dưới cầu thang đá, bọn họ đứng ở lối đi bộ trên đường cái, đèn xanh đèn đỏ luân phiên lóe ra, dòng xe cộ như nước.

Tinh thần tôi rời rạc, nghe thấy một giọng hơi trầm thấp lại mang chút tính trẻ con vang lên: “Mà cái tờ truy nã này đã được tung khắp nơi rồi. Bố tờ từng nói rằng có lần ông ấy vì nhiệm vụ mà giết một thành viên của băng này, tớ rất hiếm khi nghe thấy ông ấy lại oán giận nói đó là một nhiệm vụ không có lãi đấy.”

Tôi cảm thấy hình như tôi đã nghe thấy âm thanh này ở đâu đó, đầu óc lại bắt đầu ngốc nghếch do không thể cung ứng đủ lượng máu vì đói bụng.

“Thế bọn mình nên làm thế nào mới được?” Một tiếng đứa trẻ khác vang lên, ngữ tốc khá nhanh, từng chữ từng câu không hề gián đoạn, có thể nghe ra tính cách của người nói chuyện rất kiên định.

“Tìm được một người là có thể được tiền thưởng hai mươi triệu, nhưng phải đều là thành viên băng Ryodan mới được.” Tiếng thanh niên trẻ tuổi cũng gia nhập cuộc trò chuyện, hình như đang cảm thấy hơi rối đầu.

Hai chữ ‘băng Ryodan’ lôi mạnh tôi về, tôi đứng dậy vịn bức tường để xuống cầu thang. Lại đột nhiên như là nghĩ ra điều gì, dừng lại, cẩn thận dịch chuyển đến gần tay vịn cầu thang, cúi đầu nhìn xuống.

Mái tóc màu bạc mại mềm làm mắt tôi hơi lóa, tôi nháy mắt mấy cái để nhìn rõ ràng, nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc đang đứng đó thảo luận xem nên bắt sống con nhện như thế nào để bán được giá tốt.

“Nếu có thể liên hệ được với Kurapika thì tốt quá, nhất định cậu ấy sẽ tham gia vào cuộc săn lùng của xã hội đen lần này, anh nghĩ cậu ấy sẽ có manh mối.” người trẻ tuổi đeo kính mắt viền màu đen, tay cầm tờ rơi, nhìn đèn xanh đèn đỏ đối diện, nói.

“Có lẽ thế.” Dưới mái tóc màu bạc là gương mặt quen thuộc ấy, cho dù ở trước mặt bạn bè nhưng vẫn không đổi được giọng điệu cao ngạo mất tự nhiên của mình.

“Thế chúng ta nên bắt đầu như thế nào?” gương mặt đáng yêu dưới mái tóc con nhím vẫn luôn mang vẻ thành thật, nghĩ là làm.

Tôi 囧, cái thành phố mờ mịt này, cái thế giới rộng lớn xe đến xe đi người lạ gặp người lạ này, chúng tôi phải hữu duyên đến mức nào mà chỉ cúi đầu đã phát hiện thì ra bạn ở bên cạnh tôi vậy?

Tôi hối hận, tôi không nên nhìn xuống, tôi không nên phát hiện ra các cậu.

Đang lúc tôi yên lặng thu tầm mắt lại, định không hé răng bước đi, thì cậu bé tóc con nhím có trực giác như dã thú đã phản xạ phát hiện ra tôi đang nhìn chăm chú vào mình.

Cậu ấy quay đầu nhìn lên trên thấy tôi, chúng tôi không tiếng động nhìn nhau nửa giây, cậu ấy lập tức ngây ngô chỉ vào tôi hô to “Miru!” Ngữ khí tuyệt đối vui mừng, tuyệt đối hưng phấn.

Bàn tay chỉ vào tôi còn cầm tờ truy nã con nhện, hiện rõ vẻ mặt lạnh lùng không chút thay đổi của họ.

Hai gương mặt quen khác lập tức liếc về phía này, vẻ mặt khác nhau, dù là gì thì cũng tuyệt đối không phải vẻ vui sướng khi gặp bạn cũ nơi đất khách.

Trên cơ bản, chỉ cần bọn họ không bị chứng mất trí nhớ liên tục, thì đều có thể nhận ra có mấy kẻ phần tử nguy hiểm cao trên tờ truy nã đã từng xuất hiện ở cuộc thi Hunter năm nay. Nhìn nhìn hình cái đầu con nhện trên giấy, nhìn nhìn bạn mình, nhìn nhìn lại tôi – kẻ từng đi cùng mấy con nhện đó.

Người duy nhất còn chưa nhận ra, còn coi tôi là bạn cũ nơi đất khách, chắc cũng chỉ có cậu bé đầu con nhím ngây ngô đơn thuần chỉ trông vào trực giác mà sống.

Tôi chạy lên cầu thang, khóc điên cuồng trong lòng. Nghiệt duyên gì mà quỷ dị thế? Ngay cả ngẫu ngộ đầu đường cũng được à?

Chắc tôi chạy nhanh quá nên mũi chân bị vấp phải bậc thang cuối cùng, cả người tôi đổ ập về phía trước, khiến ngực và bụng đau quá. Lúc này, một đôi chân lại đứng ở trước mặt tôi, chúng đi dép tông, làn da trắng nõn. Tôi hơi mất tự nhiên nhìn lên trên, một cái quần dài màu đỏ quấn đến mắt cá chân, hoa văn đậm nhạt giao nhau, lại nhìn lên trên là dây chuyền mua quán ven đường được đeo trước ngực, sau đó lại nhìn lên trên nữa là một mái tóc màu bạc làm tôi hoa mắt.

“Thật trùng hợp.” mặt mèo dưới mái tóc màu trắng cười cực kỳ vui vẻ, cậu ta vui mừng tiếp tục nói “Cũng coi như là không uổng phí, hai mươi triệu đấy.”

Khóe miệng tôi giật giật, vội vàng đứng lên phủi phủi quần áo, đột nhiên chỉ vào bầu trời phía sau cậu ta, khoa trương hô to “Người ngoài hành tinh điều khiển phi thuyền đến quần ẩu Ultraman kìa!”

‘Con mèo nhỏ’ tóc bạc cực kỳ phối hợp quay đầu lại nhìn, còn rất nhàn nhã hỏi “Ai là Ultraman?”

Tôi xoay chân định chạy xuống, đã thấy người trẻ tuổi tóc húi cua và cậu bé đầu con nhím xấu hổ cười cười bất đắc dĩ vò tóc, đang cực kỳ thoải mái đứng chặn kín đường.

Trước không đường sau không cửa, sau lưng tôi, cái tên vừa xem xong người ngoài hành tinh ẩu đả anh hùng Tô-ki-ô đang âm trần cười hì hì.

Tôi cúi đầu níu cái quần hơi dài, cũng cười hai tiếng, mới hơi u buồn chào hỏi.

“Gon, Leorio, Killua, chào các cậu.”

Tôi thật sự không đáng giá hai mươi triệu đâu, thật đấy.

Trầm mặc là xấu hổ, tóm lại chính là như vậy. Vài chúng tôi lúc này đang mặt đối mặt ngồi quanh cái bàn, xấu hổ là khó tránh khỏi.

Nhân viên phục vụ có đến một lần, sau khi đặt món điểm tâm ngọt cùng đồ uống xuống bàn, lập tức lấy một tốc độ tao nhã như đã trải qua huấn luyện để chạy trối chết. Ai thấy bốn chúng tôi đang mang vẻ mặt người chết yên lặng trừng mắt nhau, thì chắc chắn người đó cũng không có nổi thần kinh cường hãn đến mức có thể cười vui vẻ tiếp đãi đám khách quái dị này.

Đây là một cửa hàng đồ uống, bán điểm tâm ngọt là chính, tôi thấy đồ uống toàn là băng, còn chưa uống mà răng đã lạnh trước. Thân thể khỏe mạnh đúng là tốt, ngoài Leorio mặc com-lê, hai đứa trẻ tuổi nhỏ còn lại đều hoàn toàn lờ đi không khí biến hóa.

Tôi cúi đầu, như là tù phạm đối mặt với cai ngục khắc nghiệt. Killua và Leorio ngồi ở đối diện tôi, Gon ngồi ở bên cạnh tôi, tôi ngồi bên trong cùng của cái bàn chữ nhật, còn có thể nhìn thấy cảnh đêm Yorknew phía dưới cửa sổ thủy tinh.

“Vậy... chúng ta cứ ăn trước đã nhé.” tuổi Leorio lớn nhất, dưới không khí trầm mặc đến mức sắp đè chết người, cậu ta đành làm người thứ nhất đứng ra cười giảng hòa.

“À? Cám ơn.” Để người nhỏ hơn tôi trả tiền cơm, thật ngượng ngùng quá, tôi nhìn chằm chằm khối bánh ngọt chocolate ô mai ngọt ngào kia đã lâu rồi, bụng mà đói thì đầu cũng rất chóng mặt.

“Mời mọi người ăn nhé.” bản lĩnh đón ý nói hùa của Gon tuyệt đối là chuyên nghiệp, cầm lấy dĩa lập tức nhắm vào đĩa thức ăn trước mặt.

“Đùa cái gì thế?” cuối cùng Killua không nhịn nổi nữa, hoàn toàn xù lông, cậu ta nhe răng nhếch miệng vỗ mạnh bàn, mặt bàn rung lên vang dội một trận.

Tôi lập tức bưng cả cái đĩa bánh ngọt hình tam giác lên, lo lắng bị lan đến gần. Gon cũng phản ứng giống y như thế, chúng tôi ăn ý nhìn nhau cười.

Killua lập tức biến thân thành khủng long bạo chúa, liên tục phun hỏa vào hai chúng tôi “Gon! Rốt cuộc cậu đứng về phía nào? Còn cả chị nữa! Mau khai hết ra cho tôi!”

“Killua, cậu bình tĩnh lại đi, cứ ăn trước đã.” Leorio bưng một đĩa bánh ngọt cho cậu ta, cười tủm tỉm trấn an.

Killua vừa nhìn thấy đồ ngọt liền phản xạ cầm dĩa ăn định ăn sạch, kết quả dĩa ăn còn chưa chạm vào bánh ngọt đã định thần lại. Cậu ta xếch khóe mắt lên, ánh mắt âm u lạnh lùng hung ác giống như vừa đi ra từ âm phủ, mỗi một ngụm carbon diocid thở ra đều biến thành khí màu đen. Sừng mọc trên đầu, răng nanh lóe ra khỏi miệng.

Dĩa ăn “đinh” một tiếng, cắm giữa tờ truy nã kia, giống như hận không thể ăn sống hai mươi triệu ghi trên đó. Tôi lùi lùi ra sau, sau đó không nhịn được dùng dĩa ăn xiên từng khối bánh ngọt ngậm trong miệng.

Ham muốn ăn uống đúng là tội ác của loài người, ta nên quý trọng vị của thức ăn.

“Chúng ta đã ở ngồi đây hơn một giờ rồi, nhưng chị ta lại chẳng chịu nói gì hết. Các cậu không thấy sao? Lúc ở cuộc thi Hunter, người bảo vệ chị ta chính là băng Ryodan, sao chị ta có thể không biết những kẻ trong tờ truy nã này ở nơi nào chứ!” vẻ mặt Killua giống như hận không thể rèn sắt thành thép, chỉ ước gì dùng nắm đấm biến hai tên bạn lợn thành Einstein vậy.

“Nhưng chẳng phải Miru đã nói là cô ấy không biết sao.” Leorio rất hữu hảo, cậu ta cố gắng tươi cười để làm cậu bạn đang tức tối tỉnh táo lại.

“Vô nghĩa! Chúng ta chỉ ngồi trừng chị ta như thế thì đương nhiên chị ta chẳng biết gì hết! Ngoài ăn ra thì chị còn có thể làm cái gì hả!?” Killua chỉ vào tôi đang cắn bánh ngọt, rít gào.

Leorio và Gon rất bất đắc dĩ, mồ hôi lạnh chảy xuống, tươi cười cứng ngắc, bọn họ hoàn toàn không biết bức cung. Muốn bọn họ hung thần ác sát bóp cổ tôi đòi tình báo, thì đúng là làm người thiện lương như bọn họ khó xử quá, bởi vì trong cuộc thi Hunter, mọi người từng cùng giúp đỡ nhau qua một đoạn cửa ải, cũng xem như là quen biết.

“Xin lỗi.” Tôi nghĩ nghĩ, rồi chân thành xin lỗi, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn, tôi sợ mình đói sẽ té xỉu, đúng lúc có bánh ngọt mang lượng đường cao, có thể giúp cơ thể của tôi hồi sức lại.

“Căn cứ của băng Ryodan ở đâu? Chị biết đúng không?” Killua nhe răng nheo mắt hung ác, hai tay như biến thành móng vuốt như muốn xông lên cào chết tôi.

Một chút uy hiếp cũng không có, thì ra không chỉ Leorio và Gon không biết làm loại chuyện này, mà ngay cả Killua cũng chỉ là tay mới, học hổ lại thành chó, bức cung không phải bức như thế.

Tôi yên lặng suy nghĩ một hồi, mới lắc đầu nói: “Xin lỗi.” Nói xong, lại cắn bánh ngọt.

“Chị quen biết bọn chúng đúng không, lần trước, chẳng phải mấy người luôn luôn đi với nhau sao!” Killua hùng hổ dọa người.

“Xin lỗi.” Tiếp tục cắn bánh ngọt.

“Chị và con nhện có quan hệ gì? Vì sao chúng phải bảo vệ chị?” Cậu ta không phải tò mò tán chuyện, mà chỉ là muốn hỏi tầm quan trọng của đối phương trong băng Ryodan.

“Xin lỗi.” Không ngẩng đầu nhìn cậu ta, chỉ chuyên chú nhìn thức ăn trước mặt mình, trong miệng toàn bánh ngọt.

“Bây giờ bọn chúng còn ở lại Yorknew không!? Chị vẫn đi theo bọn chúng đúng không!”

“Xin lỗi.” Kiên định lắc đầu, bánh ngọt rất ngon, đột nhiên lại thấy nhớ bánh ngọt hoa tươi của nhà Nina quá.

“Ngoài xin lỗi và ăn ra thì chị không biết làm gì nữa phải không!?” Tính nhẫn nại hoàn toàn bị vét sạch, Killua cực kỳ muốn lật bàn.

“... Thật có lỗi.” Bánh ngọt hết rồi, tôi có chút u buồn nhìn cái đĩa rỗng tuếch, một chiếc bánh ngọt vẫn chưa đủ để thân thể hết khó chịu.

“Miru, cô ăn cả chiếc này đi.” thanh niên Leorio cực kỳ săn sóc đẩy đĩa bánh ngọt còn nguyên vẹn của mình đến, cực kỳ thân sĩ.

“Cám ơn cậu.” Tôi nhận lấy đĩa, rất cảm động nói.

“Không cần phải khách khí thế đâu, ha ha ha.” thanh niên mang gương mặt ông chú cảm thấy cực tốt khi có thể phục vụ cho quý cô, liền sang sảng tươi cười.

“Leorio, rốt cuộc anh đứng bên nào!?” Killua phát điên phun nước miếng vào cậu bạn phản chiến.

“Nhưng tức giận như vậy cũng vô dụng, mọi người cứ bình tĩnh hòa nhã thì tốt hơn.” Leorio trầm ổn nói, sau đó mới quay đầu hỏi tôi “Miru, tôi biết cô khó xử, nhưng cô đã rơi vào tay chúng tôi rồi, tôi hy vọng cô có thể nói cho chúng tôi biết tình báo về con nhện mà cô biết. Chúng tôi hứa, nếu cô chịu nói thì chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm hại cô đâu.”

Gon vội vàng gật đầu, cậu ấy không biết phải giúp ai nên đang rất khó xử.

Tôi buông dĩa ăn, nhìn chằm chằm chiếc bánh ngọt dở dang trên đĩa, trong miệng có vị ngọt nị. Yorknew ngoài cửa sổ tuy rằng không phải Esme, không có hoa tươi khắp nơi, nhưng khi đi ngang qua cửa hàng bán hoa, tôi cũng có thể nhìn thấy Cúc và Mân Côi lam xuất khẩu từ Esme đang nở rộ quanh gương mặt tươi cười của khách hàng.

Có thể sống để cảm thụ những điều ấy, thật tốt, tôi phát hiện mình càng ngày càng thích thế giới này, dù là xinh đẹp và bất thường, hay thiện lương và tàn khốc.

“Nếu tôi nói xin lỗi, các cậu sẽ giết tôi sao?” Tôi mỉm cười nói, im lặng ngồi ngay ngắn trước mặt bọn họ.

Tôi xin lỗi, không thể trả lời.

“Hừ, chị cho rằng tôi không thể làm gì chị sao? Chị có tin là tôi treo ngược chị lên, dùng điện cao thế mười vạn Volt để tra tấn chị, sau đó dùng roi dài đánh chết chị không? Nhất định là chị không biết đâu, khi dòng điện chạy dọc theo huyết quản của chị, tiến vào ngũ tạng lục phủ của chị, máu của chị sẽ giống như đang kết băng, huyết quản của chị như cũng bị bạo ra sôi trào, lúc đó mà dùng roi vụt thì đúng là đau đớn nhất.” Hai mắt Killua tối sầm lại, ngồi ở đối diện tôi, đối chọi gay gắt với tôi. Thái độ của cậu ta nói cho tôi biết rằng cậu ta nói thật, nhà Zoldyck chưa từng có thói quen nhẹ tay với kẻ địch.

Tôi rất muốn nói cho cậu ta là mười vạn Volt đã có thể làm tôi trực tiếp xong đời, hẳn là không cảm thụ được cái đau đớn của roi.

“Đừng nói nữa, Killua, chỉ nghe thôi đã thấy đau rồi.” Leorio rùng mình một cái, cậu ấy xấu hổ uống một ngụm nước trái cây lạnh, cảm giác như da đầu run lên.

Tôi cảm giác được lúc Killua mở miệng muốn bức hình, Gon đã bất giác đề phòng vài giây. Cậu ấy đang đề phòng bạn mình sẽ đột nhiên bùng nổ, bởi vì cậu ấy biết Killua nghiêm túc.

So với Killua, hai người họ tựa hồ hoàn toàn không coi tôi là địch quân, cho nên trong tiềm thức rất bài xích chuyện hại tôi.

Kỳ thật Killua đã đúng, từ đầu tới cuối, tôi đều đứng ở mặt đối lập bọn họ, ngay từ đầu đã thế rồi. Tôi sẽ không cố ý hại bọn họ, cũng sẽ không... giúp bọn họ.

Cuối cùng, Killua nổi điên vì thái độ thờ ơ của tôi, cậu ta nhảy dựng lên vươn tay định cào tôi. Ánh sáng sắc nhọn âm ngoan mà chuẩn xác nhằm vào đầu tôi, đó là móng tay của cậu ta.

“Đừng như vậy, Killua. Chị ấy không phải con nhện mà.” Gon bắt lấy công kích đột ngột này, cậu ấy giữ chặt cổ tay đối phương, đôi mắt trong suốt nghiêm túc và kiên định.

“Làm sao mà cậu biết chị ta không phải thành viên băng Ryodan? Chỉ cần đầu óc không bị hỏng thì đều nhìn ra được là cái đám ấy đã chiếu cố chị ta đến mức nào rồi. Gon, nếu chỉ bằng tính cách của những kẻ đó, thì đâu thể tự dưng chiếu cố kẻ vô dụng chứ.” Killua cau mày muốn rút tay về, lại phát hiện bạn mình nắm chặt đến mức không định buông ra.

“Miru không giống bọn chúng, cho nên chị ấy không phải.” Gon cực kỳ xác định nói, tự tin giống như chân lý vẫn đứng bên phải cậu ấy vậy. “Đây là trực giác của tớ.”

“Lại là trực giác, sớm hay muộn thì cậu cũng sẽ bị trực giác của cậu hại chết đấy!” Gon không nói đến trực giác thì còn đỡ, nhưng vừa nói ra là Killua lại muốn phát điên. Cậu ta không chút khách khí chỉ tay vào tôi hỏi “Chị nói ngay đi, chị có phải là thành viên băng Ryodan hay không!?”

Tôi thở dài một hơi, sau đó cầm lấy dĩa ăn tràn ngập xin lỗi nói “Xin lỗi.” Không thể trả lời. Sau đó tiếp tục ăn hết cái bánh.

“Cậu xem đi, chị ta đang chột dạ kìa, chị ta chính là con nhện đấy, cậu đã nhìn thấy chưa. Bằng không thì vì sao chị ta không nói!” Killua đã biến thành trẻ con cãi cọ, nằng nặc đòi Gon thừa nhận phán đoán của mình.

“Nhưng thoạt nhìn không giống mà, trong tờ rơi cũng đâu có Miru. Hơn nữa... Cậu cảm thấy một người rơi từ đỉnh tháp Cạm Bẫy xuống mật thất đã bị gãy xương, có thể là đám con nhện hung thần ác sát kia sao? Cô ấy vốn rất yếu mà.” Câu sau của Leorio là nói với Killua, cậu ấy cũng không ngốc, rất khách quan nêu ví dụ phế tài như giống tôi thì không có khả năng có quan hệ bí mật với băng đảng con nhện đến vô ảnh đi vô tung kia.

“Câm miệng, đồ ông già háo sắc. Chị ta không biết đánh nhau thì chẳng lẽ sẽ không thể nghĩ ra mưu mô quỷ kế sao? Anh xem, vẻ mặt cô ta tươi cười khó coi rất giống kẻ hay vi phạm pháp luật ấy, trong một tổ chức nhất định phải có thành viên tình báo và kẻ đặt kế hoạch cho tổ chức, loại người này không nhất định là phải rất mạnh. Nói đi, có phải án cướp xã hội đen lần này là do chị bày ra?” Killua mang vẻ ‘không công kích bạo lực thì tôi liền công kích miệng’, đơn thuần chỉ là nổi điên vì thấy hai cậu bạn không biết phải trái.

Khóe miệng tôi giật giật, đại thiếu gia à, cậu muốn đám hai mươi triệu kia đến thế à, chuyện nhà Zoldyck rất có tiền chẳng lẽ chỉ là tin đồn? Tiếp tục giữ vẻ mặt ‘tươi cười khó coi vi phạm pháp luật’, lông mi tôi run lên, trẻ con bây giờ thật không có lễ phép. Hơn nữa, đừng nên lấy công việc của Shalnark và đầu lĩnh con nhện vu oan lên đầu tôi chứ, tôi không có thực lực như vậy đâu.

Gon và Leorio rất bất đắc dĩ cười theo, hình như cũng hiểu được Killua có chút cực đoan.

Tôi nhìn đồng hồ trong cửa hàng, đã khuya rồi. Tuy rằng Yorknew là thành phố không ngủ, nhưng quá muộn thì tôi sẽ gục mất. Lúc ra khỏi khách sạn, không mang di động, không biết Minh Lạc thế nào, có Sniper thì hẳn là không sao.

“Cám ơn các cậu đã chiêu đãi.” Tôi đặt dĩa ăn trên tay xuống, sau đó khom người cúi đầu cám ơn.

“Ấy ấy, đừng khách khí.” Leorio xấu hổ phất phất tay, cậu ấy không có sức chống cự gì với những người lễ phép như thế.

“Đừng nói sang chuyện khác, nghe nói trên người của thành viên băng Ryodan đều có hình xăm con nhện, nếu chị không phải chúng thì trên người hẳn là không có.” Killua bức bách, một bước cũng không nhường “Chị có không?”

Có, nhưng lại ở rất vị trí dễ thấy. Tôi trầm mặc.

“Killua, chỉ hỏi như vậy thì không có kết quả đâu.” Leorio bắt đầu đứng ngồi không yên, tình hình thế này rất bế tắc. Cậu ta nghĩ nghĩ, rồi mới lộ ra một nụ cười hơi ngượng ngùng “Chi bằng, để anh kiểm tra đi.” tươi cười ngượng ngùng lập tức biến thành đáng khinh, bản tính ông chú lộ ra không hề bỏ sót.

Tôi mất tự nhiên nắm chặt quần áo trước ngực, sắc mặt bắt đầu khó coi, cậu muốn kiểm tra kiểu gì?

Killua tung một đấm khiến Leorio thu lại ‘móng vuốt’, cậu ta nắm chặt nắm đấm tức giận nói: “Đừng có làm bọn này mất mặt nữa! Không hỏi thì đâu còn cách nào khác! Thật ra, chỉ cần các cậu giao chị ta cho tớ hai mươi phút, không, mười phút là được. Tớ có rất nhiều phương pháp để đào ra mọi tình báo trên người chị ta, chỉ hỏi thế này thì sao có thể moi được cái gì!”

Gon liếc tôi một cái, từ đầu tới đuôi, thái độ của cậu ấy vẫn không hề thay đổi “Không được, Killua.”

“Cái gì cũng không được, vất vả lắm mới bắt được một kẻ có liên quan đến con nhện, kết quả, có cũng như không có. Chúng ta phải đi đâu mới có được tình báo về con nhện đây, dùng một triệu Geny lên Hunter trang web mua?” Killua giơ hai tay tỏ vẻ không chơi nữa, chỉ một mình cậu ta đen mặt khiến cậu ta cảm thấy rất khó chịu.

“Chắc chắn còn có cách khác, tớ vẫn cảm thấy vụ án ở Yorknew lần này không liên quan đến Miru.” Gon đã rất quen với phương thức biểu đạt ‘tớ cảm thấy’, quỷ dị nhưng lại chắc chắn kiên định.

Tôi đột nhiên cảm động khi thấy Gon tin tưởng mình, dụi dụi đôi mắt có chút mỏi, có một khắc, tôi cảm thấy rất mỏi mệt. Tôi tận lực khiến giọng mình trở nên bình thản “Gon, Killua, Leorio, tôi phải đi rồi, cám ơn các cậu đã chiếu cố.” Muốn về xem Minh Lạc đã đỡ chưa.

“Này, chị có hiểu chị là tù binh không thế, sao có thể muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!”

Tôi vẫn bình thản, trong giọng nói không có một chút độ ấm, rất bình tĩnh cũng rất lạnh nhạt “Tình báo mà các cậu muốn, tôi không có, thả tôi đi hoặc... giết tôi.”

Tôi tung đề lựa chọn này cho Killua, trong đôi mắt cậu ta chỉ có hắc ám nồng đậm. Chỉ có cậu ta từ đầu đến cuối đều đề phòng tôi. Cậu ta không làm việc theo cảm tính giống Leorio, cũng sẽ không dựa vào bản năng sinh vật giống Gon, cậu ta vẫn luôn lý trí.

Lựa chọn này khiến ba người họ trầm mặc, không khí quỷ dị lúc đầu lại trở lại.

Cuối cùng, Gon đánh vỡ sự cứng ngắc, cậu ấy chỉ hỏi một câu “Miru, năm năm trước, tộc Kuruta bị băng Ryodan diệt tộc, chị có biết không?”

Chị biết không? Chị có tham gia vào không? Chị có giết người không?

Trong đôi mắt Gon, tựa hồ không có thất vọng, vẫn trong trẻo nhìn tôi.

Tôi có chút khó chịu cúi mắt xuống, đầu ngón tay đang nắm lại trắng bệch. Nhẹ nhàng giống như lí nhí: “Xin lỗi.”

Sau đó đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đưa lưng về phía bọn họ đi về phía cửa, tiếng nói tức giận của Killua vang lên “Gon, cậu có nghĩ tới hậu quả khi thả chị ta đi không thế?”

“Để chị ấy đi đi.” Gon ngăn lại Killua, không ngừng nói “Để chị ấy đi đi mà, Killua.”

Tất cả những chuyện về con nhện, tôi sẽ không nói, bọn họ có thể từ bất cứ con đường nào có được tình báo về băng Ryodan, duy chỉ không từ tôi. Sự cường ngạnh trong mắt tôi, Gon nhìn thấy rõ hơn so với Killua.

Đi ra cửa, trên bầu trời tối om của Yorknew, trăng vắt ngang trên đỉnh đầu mọi người. Giống một con mắt tròn đầy tơ máu, thờ ơ chiếu xuống sự phồn hoa bên dưới.

Tôi ôm bụng, cố gắng đi xuyên qua dòng người. Khách sạn cách nơi này vài chục phút, hôm nay tôi đi dạo quá xa. Lúc chỉ còn lại một mình, không có cảm giác giải thoát cũng không thở phào một hơi, có lẽ tôi đã trúng độc quá sâu, đến mức không có thuốc nào cứu được. Đi đến đâu là hình xăm con nhện liền đi theo tới ấy, vào lúc không phòng bị, Chrollo đã dán rất nhiều nhãn hiệu tư hữu trên người tôi rồi, muốn chạy trốn cũng không có chỗ nào để trốn.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời Yorknew dày đặc không có sao, đột nhiên nhớ tới lúc từng cùng Majo ngồi trên nóc nhà ở phố Bối Bối uống bia, ngắm ngân hà. Sao Băng thành đàn xoay tròn hoa lệ từ ngân hà rơi xuống, chúng nó đi ngang qua Esme, lại đều tráng lệ ngã xuống bùng cháy ở Meteorcity.

Majo nói, người Meteorcity rất mỏng tình, tình cảm của bọn họ phân phối cực kỳ keo kiệt dù là với mình hay là với người khác. Người nào cũng không lãng phí những thứ trong tay mình, giống như thức ăn vậy, bởi vì lo lắng sẽ không còn, cho nên rất nhiều lúc không chịu đem ra. Không chịu bỏ cuộc, không chịu lãng phí cơ hồ đã biến thành bản năng.

Người của Meteorcity không phải không có tình cảm, cũng không phải không thể cảm ngộ. Chỉ là mọi người đều bần cùng về biểu đạt, không hiểu biểu đạt cũng không có chỗ nào để biểu đạt.

Majo nói rất nhiều, anh ấy nói anh ấy vẫn chán ghét Meteorcity, nhưng trên thế giới này lại chỉ có một Meteorcity. Dù hồi còn sống đã rời đi, nhưng khi chết thì người Meteorcity vẫn sẽ lại trở về vùng đất rác rộng lớn ấy. Dù thi thể ở nơi nào, thì linh hồn lại sớm biến thành Sao Băng, không thể thoát được.

Kiếp sau đừng làm người Meteorcity, cũng đừng làm người Esme. Làm người Meteorcity quá khùng cuồng rất không biết quý trọng, làm người Esme thì lưng phải đeo toàn bộ Meteorcity, rất khổ sở, rất vất vả.

Nếu có thể đi thì đừng trở lại, Miru, làm một cô bé bình thường, có cha mẹ có gia đình có bạn bè có lý do làm nũng. Khi bạn đến bất cứ nơi đâu trên thế giới này, bạn sẽ không cảm thấy mình không thuộc về nơi này, bạn cũng sẽ hiểu được nên cười như thế nào, nên khóc như thế nào, biết cái gì là yêu, giống như tất cả những người sống dưới ánh mặt trời vậy.

Kỳ thật tôi cũng muốn làm một người bình thường, sống những ngày bình thản như bao người khác.

Nhớ rõ năm ấy, dưới chân chúng tôi chỉ có hoa Vị Tử đánh không chết, hoa Hoè như cầu vồng nở rộ. Majo chỉ vào những ngôi sao đầy trời bị rơi xuống Meteorcity, trẻ con thiên chân cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.