Người chỉ huy buổi phúng viếng long trọng sẽ cô độc đối mặt phía đông
“Tối nay chúng ta sẽ rời đi, mang theo mọi bảo vật.”
Trong khu vực tòa nhà bêtông bỏ hoang, vườn hoang vu không còn sự phồn hoa
ngày xưa, chỉ còn lại một mảnh lụn bại. Toàn thành viên băng Ryodan tập
hợp ở trong một tòa nhà ở giữa khu vực, như mọi khi, bang chủ hạ mệnh
lệnh hợp lý nhất mà hắn nghĩ đến. Chỉ lệnh lui lại giống như mảnh thủy
tinh rơi từ cửa sổ trên mái nhà xuống, chọc phá sự yên tĩnh đầy đất.
Tôi mặc giày đi ra khỏi phòng, quả nhiên giầy bị chuột cắp đi mất. Ban nãy, Shalnark vừa lấy lại giày từ hang chuột ra, vừa đáng yêu lải nhải với
tôi “Miru, cô nên ở Esme thì hơn, hiện giờ rất nhiều mafia ngu ngốc tập
hợp ở Yorknew. Trong bọn chúng có khá nhiều tập đoàn bại hoại thích lừa
bán phụ nữ trẻ em, cứ thấy phụ nữ độc thân là sẽ bắt đi, đến lúc đó,
chắc chắn chúng sẽ nhốt cô vào lồng sắt. Chắc cô cũng biết thế giới này
có rất nhiều lão biến thái có ham mê rất kỳ quái, chúng có móc mắt cô ra thưởng thức cũng rất bình thường.”
Tập đoàn bại hoại lừa bán
dân cư... Thật đúng là rất đáng giận. Tôi thụ giáo nghe Shalnark phổ cập cho tôi về các loại sự tích khủng bố của mafia, kỳ thật các cậu mới là
tập đoàn bại hoại lớn nhất thì có, đối với đủ loại chuyện hắc ám thì các cậu đúng là một wikipedia sống, tùy tiện lôi ra một cái tập đoàn mafia
mua bán cũng có thể chậm rãi nói mà không hề ngượng ngập ngại ngùng.
“Cậu rất thích mắt tôi à? Shalnark.” Sao mà chỉ cần nêu ví dụ là sẽ nhắc đến mắt tôi thế. Tôi chân trần cùng hắn ngồi xổm bên cạnh hang chuột, trong băng Ryodan, Shalnark coi như là người nhiệt tình hiếm có. Đối với
người hắn quen biết, hắn luôn có chút quan tâm so với người khác.
Có lẽ không chỉ Shalnark, chẳng qua Shalnark đôi khi mềm mại hơn so với
những người có bề ngoài lạnh lùng cứng rắn, ví dụ như hắn là người trong băng Ryodan hỏi bạn “Ăn cơm không” tự nhiên nhất.
“Mắt của cô
rất đáng yêu, Feitan và Machi cũng thấy rất được. Coltopi còn nói mắt
lửa đỏ còn không bằng mắt cô đâu, nếu móc ra yết giá thì nhất định còn
quý hơn cả bảy màu sắc đẹp nhất thế giới đấy.” Shalnark vươn dài cánh
tay vào sâu trong hang chuột, hắn hơi híp một con mắt màu xanh biếc nói, thuận tiện còn bắt được một con chuột hôi ném đi, thứ hắn muốn tìm là
giầy chứ không phải con chuột.
Tôi có chút là lạ sờ hai mắt của
mình, lúc chiếu gương hoàn toàn không cảm thấy hai mắt của mình rất sang quý. Tôi cảm thấy thứ đắt tiền là thứ vào được mắt, mắt không thể nhìn
thứ gì thì sẽ không đáng giá. Tôi nghĩ, sau khi trở về có nên mua một
cặp kính sát tròng hay không, nếu không, luôn bị người khác ham muốn
cũng không phải chuyện hay.
“Trước khi chúng ta lui lại, cô hãy ở trong căn cứ đi, tôi đoán có lẽ bang chủ sẽ không ở Yorknew lâu.”
Shalnark đưa giầy cho tôi, sau đó hắn đứng lên tính trở lại tầng một tập hợp.
“Cám ơn.” Tôi cầm một chiếc giầy nói cám ơn với bóng lưng
Shalnark, tôi nghĩ trong băng Ryodan ngoài thằng nhóc lười nhác trong
nhà kia, cũng chỉ có Shalnark sẽ giúp tôi tìm đồ, ngay cả lời khuyên
cũng sẽ không nói quá bén nhọn.
Shalnark mở cửa ra, quay đầu
tươi cười híp mắt với tôi, một nửa nụ cười giấu trong bóng ma có chút
lạnh lùng tối tăm. Thái độ của hắn rất bình thường nói: “Ngoan ngoãn ở
đây nhé, tôi không thích cô bỗng dưng bị chết giống như Ubogin lắm đâu.”
Tôi ngẩn người, sau đó ngơ ngác gật đầu, thật sự cám ơn.
Bởi vì lúc đến là bị ôm ngang vào, cho nên tôi không hiểu rõ vị trí cụ thể
của căn cứ tạm thời của băng Ryodan, chỉ biết là ở khu vực không người ở bên ngoài Yorknew. Cho nên dù tôi có muốn chạy ra ngoài, phỏng chừng
ngay cả cửa, các cậu cũng không cho tôi tìm được.
Tôi yên lặng
vươn tay cẩn thận nhấc một con chuột nhỏ mới sinh ra khỏi giày, rồi thả
lại vào hang chuột. Sau đó gõ giầy vài cái xuống đất, rũ ra cứt chuột,
mới mặc lại giày.
Tiếng mưa rơi róc rách ngoài cửa sổ, chiều nay bắt đầu đổ mưa, tới giờ vẫn không tạnh. Mưa tháng chín rơi xuống từ
tầng mây đen nặng nề, tôi nhìn toàn bộ khu bỏ hoang đắm chìm trong loại
tối tăm này, quốc lộ lầy lội và tòa nhà đổ nát trong mưa, hiện ra một
loại sắc thái hơi khắc nghiệt.
Tôi cảm thấy hơi lãnh, cơ hồ kéo
lê vạt áo bành tô trên mặt đất, lười trả lại cho thằng nhóc kia, cứ để
hắn mặc áo ngắn tay màu đen chạy khắp nơi đi. Dù sao hắn cơ hồ không có
cảm giác gì đối với nhiệt độ biến hóa, hãy để áo bành tô cho người cần
đi.
Tôi đóng cửa mà Shalnark thuận tay mở ra, kéo kín áo bành tô theo hành lang âm u đi xuống tầng. Mưa tạt vào sàn qua cửa sổ hư hao,
rơi lộp bộp lên tấm ván gỗ mục nát kéo dài thành từng vũng nước màu đen.
Tầng một do bị xói mòn vì sức gió và mưa làm bong ra từng màng, lộ ra thép
dùng làm móng nhà, khắp nơi đều là đất đá vụn còn có tấm ván gỗ bị tổn
hại. Tôi đi tới cửa, ánh sáng ngọn nến bên trong lập lòe bay ra, nhẹ
nhàng mà ảm đạm hay bị bao phủ trong tiếng mưa rơi rất nặng. Do mây và
mưa mà chỉ mới gần sáu giờ, bầu trời đã giống đêm khuya.
“Thế nghĩa là sao? Vì sao phải lui lại chứ?”
Tiếng chất vấn còn bén nhọn hơn mảnh thủy tinh đầy đất, giọng nói của
Nobunaga không thể đè nén được sự không cam lòng mà ngay cả quy tắc của
băng Ryodan cũng không ngăn được hắn nhiều, thậm chí phẫn nộ liều lĩnh
khiêu khích.
Tôi đứng ở cửa không vào, lùi hai bước tìm nơi sạch sẽ ở cửa, lại kiếm một tấm ván gỗ hình chữ nhật, phủi tro bụi đặt xuống đất làm đệm, chậm rãi dựa vào tường ngồi cạnh cửa.
Bên trong,
người ta đang tập hợp để mở đại hội bàn xem muốn đi chém người hay
không, thật sự không thích hợp với người ngoài nghề như tôi chen vào.
Nobunaga sẽ bùng nổ như vậy không kỳ quái, nếu nói trên thế giới này sẽ có người nào vì Ubogin chết mà khóc, thì đó nhất định là Nobunaga. Tình cảm
trong băng Ryodan, tình cảm đến từ chính Meteorcity hầu hết có khuynh
hướng biểu đạt bằng cảm xúc tiêu cực. Ví dụ như tuyệt vọng vồ đến, ví dụ như không chút do dự đánh bạc sinh mệnh đi báo thù.
Cho nên mới nói Shalnark ngẫu nhiên hay mềm mại như vậy là rất trân quý, bởi vì hắn hiểu được một vài nhân tính, biểu đạt cảm xúc ngay trên mặt, học được
làm thế nào để biểu hiện cách mình để ý. Lúc bạn ở bên, hắn sẽ đi giúp
bạn một vài chuyện linh tinh lặt vặt.
Tôi ôm chặt áo bành tô màu đen, ngồi ở ngoài cửa thất thần một lúc, nghe thấy tiếng Nobunaga và
Hisoka tranh chấp --“Hisoka! Là anh bán đứng Ubogin sao?!”
Sau
đó là tiếng lưỡi dao lạnh lẽo bị rút ra khỏi vỏ, tôi có chút lo lắng bọn họ sẽ tự giết lẫn nhau, vụng trộm nghiêng người liếc qua khe cửa một
cái.
Tầm mắt không chút phòng bị của tôi đúng lúc chống lại ánh
mắt Hisoka đang đứng ở trên nóc đống sắt vụn. Hắn đang cười, kẹp lá bài
Tú Lơ Khơ giữa hai ngón tay vỗ môi, người khác khiêu khích hắn như thế
nào, thái độ của hắn càng hưng phấn đáng đánh đòn như thế ấy.
Tên trời đánh như vậy, cho tôi ấn tượng sâu nhất là mục đích sống duy nhất của hắn chỉ là vì nổi điên thôi sao?
Hắn nhìn thấy ánh mắt tôi, nghiêng mặt liếc chống lại cái nhìn chăm chú của tôi. Chúng tôi yên lặng nhìn nhau một giây, sau đó tôi ngồi thẳng người lại, hoàn toàn bại trận. Nếu nói tôi trừng mắt bại bởi bang chủ nhà bọn họ, là vì khi thằng nhóc kia trừng người ta cơ hồ không nháy mắt, đôi
mắt đen không chút tình cảm khiến người ta nhìn lâu sẽ tê liệt ăn không
tiêu theo. Vậy thì bại bởi Hisoka, thuần túy là vì trong mắt nhà ảo
thuật đó có tình cảm rất phong phú, phong phú đến mức tôi không thể
không hoài nghi nếu còn nhìn hắn hai cái nữa, hắn sẽ điên lên múa bale
xoay tròn đến dùng lá bài Tú Lơ Khơ cắt cổ tôi.
Tôi than nhẹ một hơi, Lance, anh không thể nạp hai tên nào bình thường một chút vào băng Ryodan sao. Dù là sống trong thế giới ngầm, nhưng có thể sống thành ổ
bất bình thường như mấy người thì cũng không dễ dàng làm nổi.
Tôi đoán đại hội bên trong chắc còn mất một lúc nữa, đành phải nhàm chán
lục túi áo bành tô màu đen, lấy từ bên trong ra một quyển sách da mềm.
Đừng trách cái áo này nặng như vậy, bởi vì tên mặc áo này có thói quen
tắc vào túi hai quyển sách.
Bang chủ mọt sách điên cùng nhà ảo
thuật hề, tôi bỗng nhớ tới cách so sánh hoàn mỹ như vậy, hai người bọn
họ nếu là bạn tốt thì chắc không cách xa ngôi vị thiên hạ vô địch là
mấy.
Thiên hạ vô địch và đi độc hại nhân dân thiên hạ...
Tôi im lặng mở trang sách ra, vừa đọc vừa lẩm bẩm trong lòng, quả nhiên các cậu vẫn nên trở mặt thành thù thì tốt hơn, người xấu biến thái quá
nhiều rồi, không thiếu một đôi các cậu đâu.
Bên trong phòng, ánh nến như có như không, tôi nương vài tia ánh sáng này đắm chìm trong
sách, cánh cửa mở đối diện không ngừng có mưa hắt vào, mang đến khí lạnh của ban đêm.
Ánh nến, tiếng mưa rơi, phế tích, tôi ngồi ở ngoài cửa đọc sách, người lãnh đạo mặc áo đen ngắn tay bên trong, đang lạnh
lùng phân tích lời bói toán của mọi người về vận mệnh tương lai.
Em ngồi ở đây chờ, anh đã đồng ý là cùng về nhà rồi.
Có vài người có vẻ sống được khá lâu, tay trái hắn xoay bút máy hai vòng,
tay phải cầm bộ sách dày màu xanh, có đủ loại kiểu dáng năng lực hắn cần hoặc là tạm thời không cần.
Một vài năng lực hắn cho rằng rất
yếu, đáng tiếc nguyên chủ nhân vẫn chưa chết khiến hắn cảm thấy tiếc
hận, bởi vì có vài năng lực Niệm đặc thù mà hắn cho rằng cũng không tệ
lắm đều đã biến mất.
Đám chết tiệt lại không chết nhanh, có vài kẻ hữu dụng thì lại đều bị chết quá nhanh, đúng là cái nút khó giải.
Điều kiện chế ước của bí kíp Đạo Tặc ngay từ đầu đã có lỗ hổng không hoàn
mỹ, bởi vì năng lực cướp được sẽ biến mất. Loại phản ứng dây chuyền
không xác định này sẽ trực tiếp mang đến di chứng khiến phương thức
chiến đấu của hắn hay phải thay đổi. Hắn không có phương pháp chiến đấu
cố định thực sự.
“Bang chủ, hiện giờ chúng ta rời đi hay là lưu
lại?” Đang cùng các thành viên thảo luận tư liệu của sát thủ dùng xích,
Shalnark quay đầu hỏi, hắn cần đầu lĩnh phán đoán mới có thể quyết định
hướng đi kế tiếp của băng Ryodan.
Hắn híp lại đôi mắt màu đen,
thâm trầm nói không nên lời. Ngón tay khẽ lật trang sách, Mật Phong Du
Ngư đã tồn tại được một đoạn thời gian, hình như năng lực tồn tại quá
lâu sẽ gây ra sự ỷ lại và tính ăn mòn. Những thứ không ổn định, không
ngừng biến mất và không ngừng xuất hiện, hay thay đổi tuy là lỗ hổng,
nhưng đối với hắn mà nói, loại hay thay đổi và không xác định này sẽ cho hắn cảm giác mang đến chiến đấu nên có.
Năng lực Niệm xuất hiện bất quá chỉ là thuận theo tâm tính của nguyên chủ nhân, hắn không thích cái kiểu ‘đã hình thành thì không thay đổi’, cho nên mới tạo ra được
năng lực Niệm có tính hay thay đổi của mình.
Dù cho nhìn như lỗ
hổng, cũng là do hắn cho phép xuất hiện. Vì chỉ khi thực sự sát với tử
vong, năng lực Niệm đã cướp được rất có thể sẽ tùy thời biến mất, máu
hắn mới có vài giây sôi trào như vậy.
Năng lực Niệm Bói toán do
đã vào tay, cho nên đã mất đi vài phần mới mẻ. Hắn bình tĩnh đến mức
lạnh lùng lọc các câu thơ bói toán của mọi người, cho dù tính chuẩn xác
phỏng chừng chỉ có 80%, nhưng lượng tin tức mà bói toán trong thơ để lộ
ra cũng rất lớn.
Nhưng loại tin tức này gây mâu thuẫn, khiến hắn cảm thấy hơi là lạ. Rốt cuộc là ở chỗ nào xuất hiện vấn đề, nếu rời đi
khỏi đây... sẽ khiến gần một nửa con nhện bị giết?
Trong căn cứ im lặng, một loại hít thở không thông bắt đầu xuất hiện, tất cả mọi người đang chờ đợi lãnh đạo quyết định.
Bọn họ nghĩ bang chủ đang suy nghĩ, kỳ thật lối suy nghĩ của bang chủ nhà
bọn họ đã chạy trật, bắt đầu thần du vũ trụ. Cái tật quỷ dị này của hắn
sẽ càng nghiêm trọng hơn khi ở trong hoàn cảnh không có âm thanh, suy
nghĩ từ năng lực Niệm đến bói toán, từ tình báo chính xác đến tính hợp
lý nếu rời đi. Lại bỗng dưng cảm thấy tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ có chút đáng ghét, loại thời tiết ồn ào này sẽ gây nhiễu loạn cảm giác linh mẫn của hắn.
Theo hắn xem ra, nếu lưu lại thì cũng không nhất định
có thể tạo ra mạo hiểm né tránh bị giết, mà rời đi thì lấy thực lực còn
lại của băng Ryodan cũng không có khả năng dễ dàng toàn quân bị diệt.
Hắn định thần lại mới cảm giác được ánh mắt nóng cháy của Nobunaga, nếu rời đi sẽ kéo theo sự nguy hiểm không xác định...
“Lưu lại.” Đây là quyết định cuối cùng.
Ngoài cửa sổ, mưa giàn giụa làm đường đi lầy lội, khắp nơi đều là tiếng ồn ào của mưa rơi xuống đất, tâm tình của hắn lại bình tĩnh thần kỳ.
Ngoài câu thơ tiên đoán của Hisoka và mong muốn của Nobunaga, hắn đột nhiên
nhớ tới Miru cũng ở trong băng Ryodan. Nếu rút lui khỏi đây, không tính
toán rõ ràng được sự mạo hiểm, thì trước mắt mà nói, ngồi yên ở trong
căn cứ lâm thời, sẽ ít gặp nguy hiểm hơn.
Ở lại Yorknew, cam đoan các thành viên an toàn, và cả cô ấy nữa.
Hắn đứng dậy khỏi tảng đá ximăng, vài thành viên đứng vây quanh thói quen
tránh đường. Sau đó liếc bang chủ nhà bọn họ đi đến cửa, mọi người đều
rất ăn ý, người thảo luận thì tiếp tục thảo luận, người ngẩn người thì
tiếp tục ngẩn người, người đọc sách thì tiếp tục đọc sách.
Mà mỗ hề đang dựng lá bài Tú Lơ Khơ ngồi trên chỗ cao, hắn trầm tĩnh giống
như tượng ông già Nhật Mộ Tây Sơn* đang chơi cờ vua. Nhìn người đàn ông
tóc đen đi ra ngoài, trong đôi mắt hẹp dài hơi hơi nhướn lên, hiện ra
cảm xúc quái dị.
*(Tojikachan: Nhật Mộ Tây Sơn là một trò chơi chiến lược, bối cảnh là những năm cuối triều Minh)
Trên tường ngoài cửa, hắn nhìn thấy Miru ngồi ở góc âm u đang lật sách. Áo
bành tô quá dài, cô ấy kéo vạt áo màu đen lên đến mắt cá chân, giống như một đứa trẻ yếu ớt trong chiếc áo rộng thùng thình.
Trông cô ấy như chưa từng thay đổi, ngoài mái tóc dài hơn một chút, ngay cả bề
ngoài cũng không bị thời gian mang đi bao nhiêu non nớt. Chỉ là sức khỏe vẫn không tốt, không thể dùng thuốc gì được. Hắn cảm thấy đám bác sĩ
trên thế giới này đều là phế vật chỉ biết ăn chờ chết, hắn không thích
các bệnh viện.
Không khí rất im lặng, hắn không hề thiếu tính
nhẫn nại. Cho nên hắn dựa vào cạnh cửa ngăn trở ánh nến đến từ bên trong cửa, khoanh hai tay thả lỏng nhìn cô.
Âm thanh của mưa làm đêm
tối trầm mặc nhu hòa. Hắn bỗng nhớ tới Esme, các căn nhà đủ loại hoa,
nếu hắn không giấu giỏi thì mới có người nhận ra hắn đến từ Meteorcity.
Mà Miru, cô ấy giống như trời sinh đã là người của Esme. Chỉ cần từng đi qua Esme, nhìn thấy cô ấy là biết cô ấy đến từ nơi đó, loại khí chất có được nhờ địa phương này giống như là ngay từ đầu đã khắc vào trong
gien, không thể bị bóp méo.
Bóng tối tước đoạt một tia ánh sáng
mờ cuối cùng cho cô ấy đọc sách, cô ấy nhẹ nhàng khép sách lại, cho dù
tức giận cũng sẽ không dễ dàng phát tiết lên thứ gì. Ngay cả tức giận
cũng là mềm mại, một chút tính thương tổn cũng không có.
Cô ấy
hơi cố sức cầm lấy vạt áo khoác dài, không để áo dính bụi đất. Sau đó
giống như lúc yên lặng đến, không để ý tới ai, lại yên lặng bước đi.
Vẻ mặt hắn không chút thay đổi, do tâm tình tốt lại lộ ra mỉm cười. sau đó lờ đi sự thật rằng đối phương căn bản không muốn để ý đến hắn, nhấc
chân theo sau.
Bởi vì không có ánh sáng, lại là đường không
quen, cô ấy đi hơi lảo đảo, mà cái tên phía sau lại nhàn nhã theo tốc độ ốc sên của người đằng trước.
Dáng vẻ khí định thần nhàn kia đủ để làm cô gái phía trước đang cố gắng mở đường tức chết.
Hắn đột nhiên dừng lại, bởi vì người mà hắn đi theo xoay người lại, mân
miệng tức giận trừng hắn, một chút khí thế cũng không có.
Có
chút vô tình cho hai tay vào trong túi quần, hắn vô tội lại vô lại đứng
tại chỗ cho cô ấy trừng đủ, đúng là cách hình dung chân thật nhất của
‘lợn chết không sợ nước sôi’.
Trên hành lang dài không ánh sáng, hắn vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy dáng vẻ đối phương. Hắn cảm thấy cô ấy nên hung hăng thêm một chút, gương mặt quá trắng do nhiều năm thiếu máu khiến người ta cảm thấy hư ảo, không đúng thật, cho dù chọc cô ấy khóc, sự mềm mại trong đáy mắt cô ấy vẫn không hề thay đổi. Có lẽ chính sự
mềm mại trong suốt tận đáy ấy, đôi mắt màu xanh của cô ấy mới có thể
tiếp cận đến hoàn mỹ. Chính dáng vẻ mềm nhũn này, khiến cô ấy dù liều
mạng muốn hung hăng nữa cũng không hung ác nổi.
Điều này đối với cô ấy mà là tốt hay là không tốt đây? Người nào đó nhàm chán suy nghĩ vấn đề này rất nghiêm túc.
“Chrollo.” Cô gái không hung hăng nổi, lại tự nhận là mình rất hung hăng tức giận hô tên của người nào đó nhàm chán.
Chỉ cần gọi hắn là Chrollo tức là đang rất chán ghét hắn.
“Anh là đồ bịp bợm.” Mọi khí thế đều do giọng nói quá trong trẻo mềm mại mà
bị phá hỏng hầu như không còn, thảm là đương sự lại không có chút tự
giác nào.
Thế là xem như đang ca ngợi hắn sao? Tên da mặt rất dầy lý giải đương nhiên như thế.
“Đừng đi theo em, đồ ngu ngốc.”
Anh không đi theo em, chỉ là tiện đường thôi. Bệnh ấu trĩ càng không cần lý do, hắn còn nhiều biện pháp bị đuổi mà không đi.
Cô ấy kéo áo khoác nổi giận đùng đùng chạy vào trong bóng đêm trên hành
lang dài, đang định theo sau, cô ấy lại chạy về, biểu cảm banh chặt, một chút vẻ hoà nhã cũng không cho hắn.
“Áo của anh.” Nhét áo bành
tô màu đen vào lòng hắn, sau đó xoay người bước đi. Mái tóc dài màu bạc
hơi cuốn hơi ánh lên sáng bóng, rất tự nhiên theo bước chân cô ấy bay
lên.
Cầm áo khoác trong tay, hắn nhìn mưa to ngoài cửa sổ, lại
nhìn chiếc áo ngắn tay trên người, cũng xoay người, không quấn lấy cô ấy nữa, bước trở về.
Dù có tức giận đến mức không muốn để ý đến
hắn, cũng sẽ không thực sự xoay người bỏ lại tất cả bước đi, vẫn mềm mại không hề thay đổi.
Nếu trong thế giới này có thứ gì bất biến, thì hắn chắc chắn đó là Miru.
Vừa trở về mở áo bành tô màu đen ra, nghịch chữ thập trong bóng tối trở
thành ánh sáng duy nhất. Khi hắn lại mặc vào áo khoác màu đen, phần dịu
dàng đều tự nhiên thu liễm lại.
Hắn vươn tay vuốt tóc mái màu
đen ra sau, trên gương mặt thanh tú, ngay cả nụ cười mà không cười cũng
biến mất. Lúc này, hắn là bang chủ.
Đưa lưng về phía cô ấy, trên nút áo có buộc một sợi dây màu đỏ dài, cô ấy không bao giờ lãng phí mấy thứ còn lại của lễ hội hoa.
Hắn nhớ tới cô ấy còn có một tên khác là “An”, kỳ thật cô ấy đến từ đâu
cũng không sao cả, bởi vì hắn xác định chỉ cần hắn không buông tay ra,
thì cô ấy chỉ có thể tiếp tục đi cùng hắn.
Shizuku nghe tiếng
mưa rơi càng lúc càng lớn ngoài cửa sổ, hơi buồn ngủ ngáp. Franklin vươn bàn tay to xoa nhẹ mái tóc của cô, nói: “Sao buồn ngủ sớm thế.”
“Bởi vì quá nhàm chán.” Feitan cho hai tay vào trong tay áo, mặt lạnh banh ra.
“Chờ bang chủ về, chúng ta còn phải suy tính xem sát thủ dùng xích sẽ làm
gì.” Shalnark cúi đầu đọc tư liệu sao chép từ trên mạng về, không để ý
lắm về chuyện bang chủ nhà mình chạy đi đâu.
Hisoka nhìn Kim Tự
Tháp gần hoàn mỹ bằng lá bài Tú Lơ Khơ trên tay mình, hắn có chút cổ
quái chọn lựa lá bài muốn làm đỉnh tháp. Vừa cẩn thận tân trang đỉnh
tháp vừa ra vẻ không chút để ý hỏi: “Cô gái vừa rồi là ai thế, thành
viên mới của băng Ryodan à?” Từ lúc gặp cô ta trong cuộc thi Hunter, hắn đã cảm thấy ánh mắt cô ta nhìn hắn rất kỳ quái.
“Phụ nữ của bang chủ.” Feitan rất bình tĩnh trả lời.
Hisoka nhìn hai lá bài trong tay mình, phía dưới đỉnh bài toàn bộ bị sập rối
tinh rối mù, bình thường ngài hề tuyệt đối sẽ không để xuất hiện loại
sai lầm cấp thấp này. Mặt hắn biến thành bánh bao nhìn Machi cách hắn
một khoảng cách, ngữ điệu bay lên lại do giọng thấp cho nên hơi âm trầm
“Bang chủ... rất thích cô ta à? Hình như lúc tham gia cuộc thi Hunter,
tôi đã gặp cô ta rồi.” Tính tính thì cũng sắp được một năm, có chút
không thể tưởng tượng được người đàn ông kia lại cùng một phụ nữ ở chung một năm.
“Năm tôi vừa mới ra Meteorcity đã gặp cô ta rồi.”
Machi không hề cho Hisoka vẻ hoà nhã, một năm thì tính cái gì. “Hiện giờ cũng đã được khoảng mười năm.”
Hisoka trấn định nhìn tháp lá
bài Tú Lơ Khơ mình vừa dựng lại sụp, mặt hắn không có biến thành bánh
bao cũng không quá kinh ngạc, chỉ trầm mặc vài giây rồi mới nói: “À, sở
thích của hắn không tệ.”
Một sở thích hoàn toàn không thể lý
giải, hắn đột nhiên cảm thấy hoài nghi năng lực lý giải của mình. Cái
gọi là phụ nữ của bang chủ, chẳng lẽ là ngôn ngữ Meteorcity bị phiên
dịch sai?