Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 45: Tấm thẻ tình nguyện viên hoa tươi



Ánh mặt trời giống như là một giai điệu nào đó, từng tia sáng du dương trong buổi sớm. Tôi mở mắt ra, mờ mịt cảm nhận được nguồn ấm áp không phải của mình, đầu óc mê mang một hồi mới bắt đầu suy nghĩ được.

Mái tóc của hắn đè lên vai tôi, tay gác ngang ngực ôm lấy cánh tay của tôi. Trên gương mặt im lặng đang ngủ của hắn ngoài vết thương cũ hôm qua giờ thêm cả mấy vết thương mới, thật sự rất giống một con mèo. Tôi nhịn cười, kỳ thật tôi biết mình cũng không khá hơn gì hắn, lần thứ hai ngủ cùng giường cũng là một cuộc chiến tranh, chỉ khá hơn là lúc đang ngủ say, hắn đã biết khắc chế một chút, không còn phản xạ muốn siết chết tôi như lần đầu nữa.

Tôi vỗ vỗ cánh tay hắn đang ôm tôi, nhẹ giọng nói: “Buông ra, tôi muốn rời giường chuẩn bị bữa sáng.”

Tạm dừng hai giây, hắn liền rút tay về, thuận tiện cũng thu hồi chân đang gác trên người tôi, sau đó xoay người ôm hết chăn vào lòng, từ từ nhắm hai mắt dụi dụi chăn mềm mại tiếp tục giả bộ ngủ.

Nhìn tính trẻ con của hắn, tôi không nói được gì, rõ ràng siêu không thích ngủ lại cứ thích ngủ nướng, nói trắng ra là người này chính là một tên quỷ lười.

Tôi đấm đấm bả vai xuống giường, hoài nghi thân thể nhỏ bé của mình có thể chống được đến khi nào? Tật xấu hay siết người không biết phải mất bao lâu mới có thể sửa đổi được, kỳ thật kiếp trước tôi có gặp được nhiều người bị bệnh này, đứa trẻ không hề có cảm giác an toàn là không thể đi vào giấc ngủ một mình, nhất định phải có người ở cùng mới có thể đối mặt bóng tối, nhưng hắn đã lớn như vậy, hơn nữa cũng không giống như có bệnh không cảm giác an toàn, chẳng lẽ hắn thuần túy chỉ là thích có cái gì đó để ôm mới bằng lòng ngủ? Chứng mất ngủ kiểu quỷ gì vậy? Hay là mua một con gấu to, thử để hắn siết gấu đi.

Làm xong điểm tâm mang lên bàn ăn, cắm thêm một đóa hoa Bách Hợp vào bình, toàn bộ bàn ăn liền trở nên thanh lịch thanh lệ, tôi đi ra cửa nhà, nhìn thấy Majo đội mũ rơm, trên mũ rơm còn cắm một vòng đóa hoa các màu, trông rất giống mũ bờ biển Hawaii.

Anh ta mặc áo ngắn với quần đùi đang cắt cỏ Vĩ Cẩu, cười hì hì chào tôi “Miru, chúc lễ hội hoa vui vẻ nhé.”

“Ừ, Majo, chúc lễ hội hoa vui vẻ.” Tôi mở ra cửa cổng nhà, liếc nhìn lại vườn hoa tươi xinh đẹp, rất nhiều lẵng hoa và cả một đống vòng hoa được treo lên cạnh cửa, tôi cầm một giỏ hoa hồng Đại La đặt ở cạnh cửa cổng nhà, hôm nay là lễ hội hoa, những người yêu hoa của Esme sẽ không keo kiệt loại hoa tươi nhà mình chút nào, ai cũng đều hái một đống lớn để làm đẹp thành phố.

“Đúng rồi, tình nguyện viên của hiệp hội Green Esme đã mang các thùng phiếu hoa tươi đến chưa?”

“Hôm nay rạng sáng năm giờ đã mang đến rồi, đặt ở đầu phố Bối Bối, Harris đang trông.” Majo từ trong vườn đi ra, còn vác theo một cái túi lớn và một con dao lưỡi liềm, còn có một cái cuốc rất to “Lúc thùng đầu tiên được đưa đến, anh đã lao đến rồi, phải nhanh chân chọn phần ngon chứ, ai ngờ kết quả lại rút phải trương phiếu nhiệm vụ phải đi xa tít, đáng thương anh phải mang đôi mắt gấu mèo khởi hành lúc sớm toanh.”

“Đường xá xa xôi hẳn là phải chạy đến ngoài thành, nhiệm vụ của anh là thu thập hoa dại sao?”

“Đúng vậy, cái gì mà hoa Lam Tử, Tử Tinh, Lục Mỹ Nhân, tổng cộng là bảy trăm hai đóa, may mắn là còn có người hợp tác dẫn đường, bằng không dù mệt chết, ông đây cũng không thể đào ra đống đó để đưa đến hiệp hội Green năm giờ hôm nay được.”

Chúng tôi cùng nhau đi đến cửa nhà Harris, Majo nhanh chóng đi trước ra phố Bối Bối.

Tôi nhìn thấy một cái thùng hình chữ nhật màu đỏ cao khoảng năm mươi cm được đặt trên bàn đá, mặt trước của thùng vẽ một đóa hoa có đường cong đơn giản, là logo của hiệp hội Green của Esme.

Ngài Mizuno đứng cạnh thùng, trong tay cầm một phong thư có hình in là đóa hoa, anh ta đội mũ lưỡi trai, chống gậy màu đỏ thẫm, nhìn thấy tôi liền cười nói: “Miru, chúc lễ hội hoa vui vẻ.”

“Ngài Mizuno, chúc lễ hội hoa vui vẻ, lần này anh bốc được nhiệm vụ gì vậy?” Tôi đi đến cạnh thùng, cũng vươn tay với vào bên trong cầm một phong thư ra.

“Tôi phải đến trang trại hoa ở phía nam để thu thập mười hai loại hoa thông thường, tổng cộng là một ngàn năm trăm đóa, nhiệm vụ không nặng, dự tính hai giờ chiều là có thể hoàn thành.”

Tôi thực thích ngài Mizuno mỉm cười, có lễ lại tự nhiên như gió xuân, hơn nữa lúc anh ta cười, trong đôi mắt màu tím ánh lên vẻ đẹp rất thanh mĩ. Tôi mở ra phong thư, rút ra một tấm thẻ tinh xảo “Ừm, tôi cũng không bốc phải thẻ khó, nhiệm vụ yêu cầu phải đến trang trại hoa thu thập mười một loại hoa thông thường, tổng cộng hai ngàn đóa. Nhưng mà phải đi phía đông, không thể cùng đường với ngài Mizuno rồi.”

“Không phải thẻ khó là tốt rồi, dù sao Miru bị chứng say xe, quá xa thì hơi quá sức.”

Tôi bất đắc dĩ cong cong môi, đâu chỉ say xe, cơ bản ngoài xe đạp ra là không có phương tiện giao thông nào mà tôi không say.

“Tôi đi về trước chuẩn bị, tối nay gặp lại nhé, Miru.”

“Anh đi thong thả nhé, hẹn gặp lại.”

Tôi thả lại tấm thẻ vào phong thư, mấy năm trước, từ lúc phố Bối Bối dùng tàu bay đưa hoa trong lễ hội hoa, hiệp hội Green liền quyết định hoạt động này thành một phần công việc của lễ hội hoa, cũng đạt được thành công rất lớn ở năm trước. Bởi vì công việc yêu cầu thu thập lượng hoa tươi quá lớn, cho nên hiệp hội triệu tập tình nguyện viên hỗ trợ, chỉ cần là tình nguyện viên đã đăng ký tên vào hiệp hội đều sẽ nhận được thẻ nhiệm vụ thu thập hoa tươi, hỗ trợ thu thập hoa tươi, mà tám phần cư dân của phố Bối Bối đều là tình nguyện viên hoa tươi, nên hiệp hội liền mang cả thùng đến. Harris làm trưởng khu phố, nhưng lười đi phân phát, liền đặt thùng ở đầu phố để người dân tự đi rút thăm. Trong đó, hiệp hội sẽ đem một ít loại hoa khó thu thập cho vào tấm thẻ khó khăn, người bốc phải nhiệm vụ khó này nếu có thể hoàn thành thì sẽ được thưởng một món quà thần bí, ví dụ như tấm thẻ mà Majo phải thu thập hoa dại kia.

Tôi vừa định đi thì trên đầu truyền đến tiếng gọi nhiệt tình “Hi, Miru, chúc lễ hội hoa vui vẻ!”

Là tiếng truyền đến từ ban công lầu ba của nhà Harris, tôi quay đầu nhìn lên trên, lập tức chỉ nhìn thấy nhiều đóa hoa màu tím, là hoa Wisteria hình chuông, bay đầy trời phủ lên người tôi.

Một bóng dáng màu lửa đỏ từ trên ban công gọn gàng nhảy xuống, váy dài tung bay giống như đôi cánh linh động xinh đẹp.

“Bella, chúc bác lễ hội hoa vui vẻ.” Tôi ha ha cười, đầy người đều là hoa nhỏ mà Bella rắc xuống.

Nếu Bella không nói, thì không ai nhìn ra được khuôn mặt rất giống hai, ba mươi tuổi của cô ấy đã gần năm mươi tuổi. Tôi cũng thích tính cách hấp tấp nói một không hai của Bella.

“Miru-chan của bác, càng ngày càng đáng yêu.”

Bella đến gần hôn một cái lên mặt tôi “Có bị bốc phải thẻ hoa độ khó không? Nếu quá khó khăn thì cứ nói với bác, bác giúp cháu đổi.”

“Không đâu ạ, đều là hoa thông thường của trang trại hoa, hơn nữa lại là trang trại hoa phía đông gần đây, đi xe đạp cũng chỉ mất một giờ, rất may mắn.” Tôi nở nụ cười, kỳ thật nếu muốn ăn gian thì cũng không nên quang minh chính đại nói ra như vậy chứ, tôi sẽ rất chột dạ. Ngoài tính cách sang sảng, Bella còn có tật xấu không thích tuân theo quy củ, chỉ ham kích thích mới mẻ.

“Đúng rồi, Harris đâu?” Majo nói Harris trông thùng mà sao tôi lại không thấy bác ấy đâu?

“Hiện giờ lão ấy đang quỳ gối lau bàn ghế, cái lão ấy một ngày không ăn đánh thì thể nào cũng ngứa, cho nên mỗi ngày tỉnh lại mở mắt ra mặc kệ có đúng hay sai, cứ đánh trước rồi nói sau.”

Một giọt mồ hôi lạnh lướt qua, tôi đột nhiên rất đồng tình Harris.

“Còn nữa, hôm nay đến trang trại hoa thì cũng nên gọi cả thằng nhóc ăn bám nhà cháu nữa, hắn ăn ở không phải trả tiền còn dám phủi tay mặc kệ, cháu nên bảo hắn hỗ trợ làm việc.”

‘Thằng nhóc ăn bám’? Thì ra ác danh của hắn đã bị mọi người biết, bình thường nếu là chuyện Bella biết, thì phố Bối Bối vốn không có người nào không biết.

“Được rồi, cháu sẽ gọi cả hắn.”

Dù sao một trong những sở trường của hắn là hái hoa, đương nhiên điều kiện tiên quyết là hắn có đủ kiên nhẫn, không dùng tay đi nhổ cả gốc hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.