Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 70: Thua cá cược



“Cháu nghĩ cháu hiểu nguyên nhân chân chính về việc cháu ở phố Bối Bối, ban đầu ngoài cháu không bị dọa ra, hầu như là bởi vì cháu sẽ không ở phố Bối Bối quá lâu, nếu không thì mọi người không có khả năng dỗ dành lừa cháu cả đời.” Nếu tôi không đoán sai, lúc vừa tới đây sống, tôi còn chưa được xem như cư dân cố định của phố, phố Bối Bối không ai là ăn không ngồi rồi, so với chuyện ngày thường đi làm là nghề chính, không bằng nói công việc đó chỉ là phụ, tùy thời đều có thể ném, mỗi người đều có một phần công việc đặc thù chân chính của chính mình.

“Haiz, Miru rất thông minh, bác và Bella vẫn muốn cháu có thể giống một cô bé bình thường vô ưu vô lự, vô luận hiện tại cháu biểu hiện rất thành thục nhưng dù thế nào cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ mười lăm tuổi, có một số việc có người lớn bọn bác là đủ rồi.”

Tôi đã không phải là trẻ con, nội tâm đã là một người qua thời kỳ trưởng thành, thành thục đã lâu, phiền mọi người đừng cứ trông mặt mà bắt hình dong.

Aiz, những lời này thật đúng là không thể nói ra miệng.

“Nguyên nhân.” Trực tiếp sảng khoái, Harris ông dám vòng vèo thử xem, đã quen thân nhau như vậy rồi hẳn là biết tôi không dễ dỗ như thê.

“Ừ, Miru còn nhớ rõ sau lần bạo loạn kia không lâu, cháu từng nhận một quyển sách từ Mizuno không?” Harris uống một ngụm nước trà, híp mắt trông rất hưởng thụ.

“Không nhớ rõ.” Tôi mặt không chút thay đổi nói, ba năm trước đây quỷ mới nhớ rõ, tôi chỉ nhớ rõ ngài Mizuno, muốn tôi nhớ rõ quyển sách kia thì thật khó khăn.

“Khụ.” Ông lại giả vờ khụ một tiếng, mới nói: “Chính là một quyển phiên dịch văn tự cổ đại Tarian, cháu nhớ rõ lúc cháu chỉ vào một từ đã được phiên dịch nói gì không?”

Tôi không lên tiếng, uống một ngụm trà cũng hí mắt theo, hm, cứ như vậy an nhàn ngắm cảnh quả nhiên rất thoải mái, giống như mọi thứ đều thu lại trong một thế giới bé nhỏ vậy.

“Được rồi, bác biết cháu không nhớ rõ, cháu nói chữ này phiên dịch sai rồi, chính xác mà nói chữ này đối với cả là một đoạn văn tự cổ đại Tarian mà nói, nó không đơn thuần chỉ là một cái chữ, Mizuno hỏi cháu làm sao mà biết được, cháu nói đã quên.” Harris ha ha cười rộ lên, giống như nhớ tới chuyện thú vị gì.

Tôi cố gắng nghĩ nghĩ, có ấn tượng hơi mơ hồ, lúc ấy đúng là có một quyển sách như thế, đúng rồi, hình như ngài Mizuno còn hỏi tôi làm sao mà biết được, tôi cũng không hiểu sao lại bật thốt lên như thế, kỳ thật tôi cũng không quá rõ ràng, sau đó mới hiểu được là do trí nhớ thân thể này lưu lại, có thể là do đoạn văn tự cổ đại này rất đặc biệt nên mới lưu lại trong cơ thể, để tự nhận thức được văn tự này tôi đã điên cuồng mất ba tháng.

“Lúc ấy vốn đã tìm được người có thể phó thác, dù sao phố Bối Bối đối với cháu mà nói vẫn không đủ an toàn, trước lúc tiễn cháu mới phát hiện cháu có thiên phú nhận biết văn tự cổ đại, Miru cháu hẳn là còn chưa quên lúc cháu học tập văn tự cổ đại Tarian đi, đoạn thời gian đó, cháu đã khiến mọi cư dân của phố Bối Bối nhận ra cháu có thể ngoan cường tới trình độ nào.”

“Ngoan cường? Là tự ngược mới đúng.” Thật sự rất khó quên, là Majo khơi mào đi, khi đó mọi người còn chưa thân quen như hiện tại, cái mũ rơm ngụy trang ông chú ông bác kia dùng cái mũi chỉ tôi, khinh thường nói với ngài Mizuno: “Cô nhóc con này có thể dịch được văn tự cổ đại Tarian? Có nhầm không, anh thấy con bé ngốc nghếch ngay cả đi đường cũng ngã là biết chỉ số thông minh bình thường.”

Đi đường ngã và chỉ số thông minh bình thường có quan hệ sao? Cậu mới hỗn loạn, cao thấp lộn xộn đi.

Hiện tại ngẫm lại, có thể chỉ số thông minh của tôi thật sự bình thường, tôi thế nhưng lại ngớ ngẩn đi cược với anh ta, chúng tôi lại đi cược ba tháng sau tôi có thể phiên dịch ra một quyển văn tự cổ đại, đúng rồi, lúc ấy còn lấy cả tiền đặt cược.

Bây giờ vẫn còn có thể nhớ được sắc mặt gian thương khiêu khích kia của anh ta, anh ta cười gian nói: “Để xem nhóc yếu đến mức nào, nếu nhóc thắng thì ông đây sẽ làm trâu làm ngựa làm vệ sĩ cả đời cho nhóc, cho nên nếu nhóc thua thì đừng có khóc nhè đấy, đừng nói là người lớn bắt nạt trẻ con, ông đây đâu bắt nhóc làm chuyện gì to tát.”

Vũ nhục nhất chính là cái này, nếu lúc ấy thực chỉ có mười hai tuổi thì có lẽ sẽ không có phản ứng quá lớn, nhưng lấy độ tuổi của tôi thì nếu không nhận cược thì chắc chắn sẽ không cam lòng, dựa vào cái gì mà khinh thường người ta? Tên thanh niên kia thật sự rất không có lễ phép, rất không có lễ phép.

Cho nên tôi liền cược với anh ta, lúc ấy cũng có lo lắng, nếu tôi có thể nhận biết một quyển văn tự cổ đại, như vậy Miru chân chính nhất định là có tiếp xúc rất nhiều mới lưu lại được trí nhớ này, tôi học tập có lẽ sẽ không khổ sở như chưa từng tiếp xúc, hơn nữa loại văn tự này rất quen mắt, tuy rằng không phải tiếng Trung, nhưng tốt xấu đều là giống hình khối, học vào có lẽ sẽ có đồng cảm một chút.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, lúc học mới hiểu được cười lạnh gương mặt kia của Majo, đống văn tự cổ đại này là cái thứ gì chứ, tôi cực kỳ muốn xốc cổ áo chất vấn các cổ nhân đã sáng tạo ra loại văn tự khác người này, nếu chỉ số thông minh của bạn bình thường thì không nên không biết lượng sức đi gánh vác nhiệm vụ gian khổ dịch văn tự mà cổ nhân đã sáng tạo, họ sáng tạo ra không phải văn tự, ngay cả chữ như gà bới còn có quy luật hơn, cứ như là nhắm mắt mà tạo, hiện tại hại hậu nhân của mình hẳn là rất cao hứng đi.

Tha thứ tôi đã bất kính với cổ nhân, nhưng khi tôi mất một tuần đi theo ngài Mizuno để học sơ sơ mới phát hiện chỗ khó khăn tối nghĩa kia, rất nhiều thứ thoạt nhìn bình thường, nhưng khi bắt đầu lý giải mới đột nhiên phát hiện ra nó khó như biển vậy, hình như từ khi đó tôi bắt đầu gọi ngài Mizuno, bởi vì tôi học cổ văn tự chỉ mới nhập môn, gọi một tiếng ngài chính là tôn kính anh ta.

Lúc bắt đầu được một tuần, tôi mang một đôi mắt thỏ khóc không ra nước mắt nhìn bầu trời, tôi cực kỳ nghi ngờ chỉ số thông minh của mình, cái hình thẳng không ra thẳng cong không ra cong này thật là chữ sao? Không nên bắt nạt người ta như thế chứ.

Ngài Mizuno lại còn đứng một bên liều mạng khen ngợi tôi “Miru, thiên phú của em rất cao, thời gian ngắn như vậy mà đã nhìn thấu hai loại phương thức cấu thành cong và thẳng của văn tự cổ đại Tarian rồi, em quả thực là thiên tài.”

Anh ta chưa nói dứt lời, tôi lập tức ôm tư liệu văn tự cổ đại kia ngồi xổm xuống khóc lớn, mấy người ai cũng thế, đều coi chỉ số thông minh của tôi ba mươi ba phải không, cái đống thẳng không ra thẳng cong không ra cong này mà nếu có thể giả bộ hiểu thì chẳng khác gì mù.

Tôi không phải kiểu người dễ dàng đồng ý, tôi quá mức tích cực, tích cực là câu đánh giá của đống bạn kiếp trước gán cho tôi, một khi đã đáp ứng chuyện gì là tôi sẽ liều mạng đi làm xong nó, đánh đố với Majo chẳng khác nào tôi đáp ứng anh ta nhất định phải trong ba tháng phiên dịch ra một quyển văn tự cổ đại, nếu đáp ứng rồi thì nhất định phải hoàn thành.

Khi tôi phát hiện mình lấy tốc độ học tập bình thường tuyệt đối không có khả năng hoàn thành đánh cuộc này, tôi xin phép ngài Mizuno nghỉ một ngày rưỡi để về nhà, nửa ngày đó tôi chỉ làm hai chuyện, một chuyện là chỉ dùng nửa ngày để pha chế ra một đống trà có tác dụng làm tinh thần thoải mái dễ chịu, một chuyện khác chính là ôm chăn cuồng ngủ.

Khiêng một đống trà lạnh xuất hiện, tôi nói với ngài Mizuno: “Có thể cho em thử một lần nữa không? Cho em một không gian không bị quấy rầy và một quyển tư liệu văn tự văn hiến cổ đại thời kì Tarian mà anh đang có, và cả các nghiên cứu báo cáo luận văn sách cổ cùng thời, dù sao chỉ cần dính một chút thôi cũng đều mang toàn bộ đến, còn nữa, ngoài ngài Mizuno ra còn có chuyên gia nào biết phiên dịch văn tự cổ đại Tarian không ạ? Hai tháng này em sẽ chỉ tập trung vào chuyên môn, cho nên có lẽ em sẽ hơi thất lễ, em xin lỗi anh trước.”

Ngài Mizuno cười văn nhã “Anh rất chờ mong, đừng lo lắng, yêu cầu của em cũng không quá phận.”

Tôi từng nói, một khi đã chuyên chú làm chuyện gì thì thường thường sẽ quên mọi thứ xung quanh, ngày thường còn ngẫu nhiên vài lần đột nhiên si ngốc ngẩn người, khi tiến vào trạng thái nghiêm cẩn, chỉ tập trung vào một sự kiện, hơn nữa còn làm chưa xong thì bạn mới phát hiện nếu một người khi mà đã chuyên chú thì có thể chuyên chú đến mức gần như phát bệnh.

Loại bệnh chuyên chú này, tôi có thể làm được. Nhưng sẽ rất khổ, hơn nữa còn phải trải qua một đoạn thời gian mơ hồ. Tôi vẫn còn nhớ rõ lúc mình ôm hai đầu gối ngồi xổm trong góc tường không ngừng lẩm bẩm. Tôi mòn nhớ rõ mình cơ hồ không hề chợp mắt, trong mắt, trong não, trong lòng, thậm chí mỗi một tế bào trong thân thể đều chỉ còn lại đống văn tự cổ đại Tarian, cảm giác khó chịu điên cuồng. Tôi còn nhớ rõ mình không hề có một chút chú ý nào đến xung quanh, cũng nhớ rõ mình cực kỳ mơ hồ thờ ơ với bất cứ ai mình gặp.

Haiz, loại trạng thái đó có thể giúp tập trung tốt vào học tập? Nhiều lần nhìn cái tên mọt sách trong nhà kia dùng một giây lật một trang là biết, tôi lúc ấy có tốc độ lật sách còn nhanh hơn hắn, đương nhiên không thể thiên tài bằng hắn đến mức nhớ rõ được hết như hắn, nhưng tìm chỗ mình muốn tìm thì cũng khá dễ dàng, hơn nữa đối với tư liệu nhỏ tí tẹo về văn tự cổ đại Tarian thì có thể dễ dàng tìm ra và nắm giữ, trong đầu tôi ngoài văn tự cổ đại thì không có gì khác, trên cơ bản, loại trạng thái này nếu bạn không lấy một quyển có liên quan đến văn tự cổ đại Tarian quơ quơ trước mặt tôi thì tôi mới phát hiện được mâm thức ăn đặt ở trước mặt mình. Tôi thật sự thực cám ơn ngài Mizuno, nếu không có anh ta chăm sóc chú ý, thì tôi tuyệt đối sẽ đói chết vì nghiên cứu đến phát điên.

Ba tháng sau, tôi đưa một quyển tư liệu đã dịch tốt đưa cho Majo, anh ta mang biểu cảm quỷ dị nhìn tôi.

Majo không nhìn quyển sách, chỉ là lạ hỏi: “Em không sao đấy chứ.”

Tôi bình tĩnh lắc đầu, vừa mở miệng nói một câu “Tôi không...... Phốc!” Một búng máu bỗng dâng lên cổ phụt ra, phun hết lên quyển sách vừa phiên dịch xong, sau đó trực tiếp ngã xuống đất.

Lúc tỉnh lại ở bệnh viện đã qua tám ngày, Shoyo đứng ở đầu giường bệnh thấy tôi tỉnh lại, chiếc vòng tai to màu đỏ lay qua lay lại khiến tôi choáng váng đầu, Shoyo nói “Thoát khỏi kì nguy hiểm, lần này không chết là mạng lớn, về sau còn chơi như vậy nữa thì trực tiếp tự chôn mình đi, đừng có vác thân đến cho tôi” rồi bước đi.

Sau đó tôi nhìn trần nhà màu trắng nhịn không được cười rộ lên, một nụ cười chua sót vô thần.

Trước lúc xuất viện, Majo xuất hiện ở ngoài cửa sổ tầng tám, anh ta đứng ở trên bệ cửa, ánh mắt quái dị nhìn tôi, cuối cùng nhún nhún vai nói: “Nhóc quỷ, đã cược rồi thì đành chịu thua, em về sau anh sẽ lo, nhưng anh không nghĩ tới lại có người yếu ớt đến mức chỉ phiên dịch một bản văn tự cổ đại đã kém chút mất mạng, nhìn vẻ mặt đoản mệnh của em thì khẳng định sống không được lâu, xem ra anh cũng không phải chịu mệt quá lâu.”

Tôi trừng anh ta, cậu thấy tôi chưa chết cho nên cố ý đến làm tôi tức chết?

“Đúng rồi, về sau em cách anh xa ra một chút, ông đây sợ ngày nào đó quá cao hứng không cẩn thận không khống chế được lực đạo, chỉ cần chạm em một chút thôi là em sẽ chết, anh đây sẽ rất oan.”

Tôi vô lực nhìn tên lưu manh đội mũ rơm đang ngồi xổm ngoài bệ cửa sổ kia, cuối cùng thở dài nhắm mắt ngủ, đã đến tuổi này rồi mà tôi lại còn đi so đo với cái người trẻ tuổi không hiểu lễ phép kia, hẳn là tôi rất nhàm chán rồi.

Rốt cục không nhịn được cười rộ lên, tôi khụ một tiếng nói: “Tên chết tiệt Majo kia, lúc ấy tức chết đi được, ha ha......” Hết thảy đều đã hiểu được tại sao hàng xóm ở phố Bối Bối không chút mất tự nhiên đi biểu hiện ở trước mặt tôi rằng mình là người bình thường, là ở sau lúc tôi phiên dịch ra phần văn tự cổ đại kia mới chính thức cảm nhận được suy nghĩ của nhóm hàng xóm ở phố Bối Bố, còn cả lòng trung thành nữa.

“Miru luôn rất trì độn đối với chuyện của bản thân, một nhân tài có thể hoàn mỹ phiên dịch ra văn tự cổ đại Tarian còn chưa đủ để cho cháu lưu lại sao? Không qua cửa thì vẫn có một phiếu, bởi vì cháu không hiểu Niệm, nên... đúng rồi, Miru biết Niệm không?” Harris lại uống một ngụm trà, cũng ngắm nhìn trời giống tôi.

“Biết.” Trong truyện tranh có nói, tôi có chút hài hước nghĩ.

“Kết quả Majo là người thứ nhất chạy đến nói muốn làm người bảo vệ cho cháu, có người bảo vệ liền không cần phải bàn nữa, đây là nguyên nhân mà cháu được sống ở phố Bối Bối.”

“Bên ngoài phố Bối Bối là Meteorcity, mộ địa Ám lại ở Meteorcity, nói cách khác, nhiệm vụ của phố Bối Bối ngoài làm phòng tuyến Meteorcity ra còn có nhiệm vụ bảo vệ di tích và đào bới, cho nên mới cần nghề phiên dịch là ngài Mizuno và cháu.” trước lúc tôi chưa nghĩ thông suốt, tôi vẫn nghĩ là Majo muốn tôi phụ giúp ngài Mizuno dịch, cũng là kiếm phí sinh hoạt, chứ chưa từng nghĩ tới là phố Bối Bối muốn thế.

“Ừ, phố Bối Bối phụ trách bảo vệ và sửa sang lại mộ địa Ám được khai quật ở Meteorcity, lúc trước cùng hội trưởng lão Meteorcity giảng hòa cũng vì bọn chúng muốn số vật tư mà chúng ta cung cấp, cũng có một phần nguyên nhân là Meteorcity đã hứa sẽ cam đoan sự an toàn của các nhân viên khảo cổ đến mộ địa, nhưng một đoạn thời gian trước lễ hội hoa, một nhóm nhân viên khảo cổ vừa tiến vào đã chết toàn bộ dưới tay người của Meteorcity, cho nên bác mới tự tay xé bỏ tờ giấy hiệp nghị kia, quả nhiên là không thể tin tưởng Meteorcity, bọn chúng chỉ biết tuần hoàn dục vọng như dã thú của bản thân, không chút nào hiểu được rằng cho tới bây giờ địch nhân lớn nhất của chúng chính là Esme ta.” Harris cười lạnh một tiếng.

Tôi nhẹ nhàng thở dài một hơi, Meteorcity sao? Đúng là vừa quen thuộc vừa xa lạ.

“Đêm hôm lễ hội hoa, phương Meteorcity ý đồ xé ra vòng phòng vệ ở biên giới bị đội chấp pháp bạo lực áp lại, nhưng không nghĩ tới tàu bay tặng hoa lại bị khống chế làm lan đến khu dân cư, còn khiến có người bị chết và bị thương. Touya là người thống lĩnh nắm giữ lực lượng quân sự bảo vệ Esme, rất nhiều quyết nghị cậu ta đều có quyền lợi tuyệt đối nói một không ai dám nói hai, cho nên cậu ta cũng thương lượng với bác rằng muốn trực tiếp chuyển dời chiến trường đến Meteorcity, tuy rằng đó là một quyết định chính xác, nhưng quá sớm, quân sự vừa mới ổn định, nhưng đối với con phố chuyên trách nhiệm việc bảo vệ di tích như phố Bối Bối mà nói thì áp lực quá lớn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.