Lúc Chu Mông Mông mang thai năm tháng thì Chu Kiến Nghiệp cũng làm xong xét nghiệm kiểm tra, kết quả nhận về không được lạc quan là mấy. Chu Bồi không kể chuyện này cho cô, bởi vì Chu Kiến Nghiệp ngăn không cho ông nói.
Không lâu sau Chu Bồi Sinh đột nhiên gọi điện thoại hỏi Chu Mông Mông, có phải cô kể chuyện này cho Tề Xuyên biết không? Chu Mông Mông thoáng nghi hoặc, sau mới biết lúc cô còn chưa biết, Tề Xuyên đã vì ông nội cô mời nhóm chuyên gia ung thư nổi tiếng nhất quốc gia đến.
Ngày Chu Kiến Nghiệp phải mổ, dự kiến là hai tuần sau.
Nói ra mới nhớ, Chu Mông Mông thiếu chút nữa quên, anh cả cô Chu Miểu còn có vụ xử án chưa kịp điều tra. Vừa hay hôm nay ở nhà buồn chán, vì cậy cô một mình đi dạo phố.
Cô đi vào một cửa hàng trời trang nam, thoáng nhìn liền chấm một chiếc áo sơ mi màu trắng ngắn tay, cảm thấy rất hợp với Tề Xuyên, đang định đi qua cầm xem bỗng bị một người đoạt trước. Rồi nghe người đó nói: "Em ơi, cho chị áo này size XXL nhé."
Chu Mông Mông nghiêng đầu, trông thấy một người phụ nữ mang thai, người đó cũng nhìn về phía cô, ngay lập tức hai người đều sửng sốt.
"A, thật khéo!" Sau một lúc Diệp Viện mỉm cười chào cô.
Chu Mông Mông không thể quên người phụ nữ này, tốt xấu gì cũng là chị dâu tương lai của cô. Cô miễn cưỡng cười, cũng chào đáp lại.
Lúc này người bán hàng đã lấy size Diệp Viện muốn, thấy Chu Mông Mông luôn nhìn chằm chằm vào áo này nên lễ phép hỏi: "Xin hỏi, chị muốn mua gì?"
Chu Mông Mông liếc nhìn Diệp Viện bên cạnh, cười nói: "Không cần đâu, cứ để tự tôi." Sau đó xoay người nhìn dãy quần áo khác.
Diệp Viện Viện nhận áo rồi nhìn Chu Mông Mông chọn áo. Chu Mông Mông cũng chọn vài cái nhưng không thích bằng cái đầu tiên, tuy vậy còn hơn mua giống người ta.
Cô cầm áo đến tính tiền, Diệp Viện đứng cạnh cười hỏi: "Cũng trưa rồi, cùng ăn một bữa cơm đi?"
Hôm nay Diệp Viện trang điểm nhã nhặn, so với lần đầu tiên gặp trông trẻ hơn rất nhiều, cũng hiền lành không ít. Nhưng Chu Mông Mông vẫn cảm thấy mỗi khi nhìn Diệp Viện cười đều khiến cô không thoải mái.
Đáng lẽ Chu Mông Mông muốn từ chối nhưng Diệp Viện liếc mắt liền nhận ra Mông Mông không thích mình, vì vậy nói thêm: "Tôi thấy cô hôm nay cũng giống tôi, nếu không hôm nay tôi mời, chúng ta có lẽ sẽ có thể hiểu về nhau hơn đấy."
"Hiểu nhau cái quỷ gì a!" Chu Mông Mông nghĩ thầm, nhưng mà cô gái này cũng liên quan tới anh trai cô, cô cũng không nên quá khắt khe, vì thế cô đồng ý.
Hai người đi tới một nhà hàng cay Tứ Xuyên, ở tầng 10 khu mua sắm.
Lúc gọi món, Chu Mông Mông bỗng phát hiện người phục vụ sinh luôn nhìn hai người bằng ánh mắt tò mò, sau đó hỏi: "Xin hỏi hai vị có ăn kiêng gì không?"
Diệp Viện cười nói: "Tôi không có." Rồi nhìn Chu Mông Mông đối diện hỏi: "Mông Mông, cô có không?"
Chu Mông Mông nhìn người phụ nữ đối diện luôn luôn tươi cười, cũng không biết có phải do bệnh nghề nghiệp của cô ấy hay không mà nụ cười này dường như chưa hề biến mất.
"Tôi không ăn cà rốt, còn có, cho cay cay một chút." Cũng không biết có phải do mang thai hay không mà dạo gần đây cô đặc biệt thích cay.
Người phục vụ lại nhìn Diệp Viện rồi mới đi ra.
Diệp Viện mỉm cười đưa cho Chu Mông Mông một cốc nước ấm, nói: "Tôi gần đây cũng thích ăn cay. Đáng tiếc Chu Miểu không thích, cho nên ở đây vài món tôi cũng chưa ăn, thật vui vì hôm nay có cô ăn cùng."
"Một người cũng có thể đến mà." Chu Mông Mông nhận cốc nước.
"Đúng vậy, một người cũng có thể đến." Diệp Viện Viện bỗng đột nhiên nghĩ tới cái gì, nụ cười trôi môi nhạt dần. Ngay sau đó lại đột nhiên khôi phục nét mặt ban đầu, nhìn về phía Chu Mông Mông hỏi: "Mông Mông, kết hôn xong cô có hạnh phúc không?"
Câu này có chút đường đột, Chu Mông Mông còn chưa nghĩ nên trả lời thế nào thì Diệp Viện đã đổi đề tài, nói: "Ngại quá, tôi chỉ muốn hỏi một chút mà thôi."
Chu Mông Mông không biết Diệp Viện có ý gì, chỉ là nháy mắt cô bỗng thấy trong mắt cô ấy thoáng sợ hãi, như kiểu lo sợ bất an.
"Kết hôn không phải là hai người cùng ở chung một chỗ sao? Có cái gì để nói đâu chứ?" Chu Mông Mông không hề có ác ý. Trước kia Chu Miểu từng nói Chu Mông Mông quá kiêu ngạo, nhất là lúc ở chung với người mà cô không thích. Đương nhiên, tính nết này cũng là do bị bọn họ tạo thành!
Nhưng so với Diệp Viện cô vẫn còn rất non nớt. Diệp Viện bật cười: "Đúng vậy. Kết hôn chính là cùng chung một cuộc sống, hai người ở cùng nhau, không có gì đặc biệt."
Lời này nói ra khiến Chu Mông Mông có chút mất tự nhiên, Diệp Viện tựa như biến thành người khác, còn mình thì như bắt nạt cô ấy không bằng. Vì thế cô bĩu môi, hỏi: "Cô và anh tôi quen nhau thế nào?" Nếu đã cùng nhau ăn cơm, cô cũng không nên bỏ qua cơ hội bát quái tốt này.
Diệp Viện thu lại nét mặt, mỉm cười cứng nhắc, sau lại như không có việc gì nói: "Nói ra cô đừng mắng tôi."
"... Cô có ý gì?" Chu Mông Mông ngửi được mùi không tốt, đôi mày thanh tú bất giác chau lại.
Diệp Viện Viện cầm cốc nước lên uống một ngụm, sau đó mới nâng mắt nhìn Chu Mông Mông nói: "Lúc tôi quen anh ấy, anh ấy vẫn chưa ly hôn, khi đó tôi chỉ là tình nhân anh ấy bao dưỡng bên ngoài mà thôi."
"..." Chu Mông Mông bật dậy khỏi ghế, cánh tay không cẩn thận đụng vào cốc nước Diệp Viện vừa đưa khi nãy, ‘loảng xoảng’ vỡ nát, nước văng tung tóe.
Diệp Viện Viện tựa như đã biết cô sẽ phản ứng lớn như vậy, không nhanh không chậm dùng giấy ăn lau khô trên bàn, sau đó đưa khăn tay cho cô.
Trong lòng Chu Mông Mông giống như bị dội một gáo nước lạnh, sắc mặt trắng bệch, có thể tưởng tượng ra vô số câu mắng nhưng lại cố nuốt vào bụng, vội vàng cầm túi xách đi ra ngoài.
"Mông Mông, cô còn quên cái này!" Diệp Viện Viện cũng đột nhiên đứng lên, nhét mấy túi áo vào tay cô: "Cô về đừng kể lại chuyện này cho anh trai cô nhé, nếu không anh ấy sẽ rất mất mặt."
"Cô..." Chu Mông Mông quay đầu nhìn người phụ nữ cười quyến rũ, cắn răng mắng: "Không biết xấu hổ!" Sau đó gạt tay Diệp Viện ra, vội đi ra ngoài.
Nhìn Mông Mông nổi giận đùng đùng rời khỏi, Diệp Viện Viện lập tức thu hồi nụ cười, giơ tay sờ mặt mình, thở dài: "Da mặt sớm đã dày rồi, không sao cả."
Chu Mông Mông gọi taxi về nhà, dọc theo đường đi cô nghĩ có nên gọi điện thoại cho Chu Miểu không. Nhưng, cô sẽ phải nói gì đây? Chợt Chu Mông Mông cảm thấy mình quá ngây thơ, bây giờ anh cả và chị dâu đều đã ly hôn, không còn gì nữa thì cô tức giận làm cái gì chứ?
Sau khi trở về, vừa nấu cơm tối cô vừa nghĩ đến chuyện anh cả, không để ý bị dầu nóng bắn lên tay. Cô giật mình, tắt bếp.
Lúc anh cả và chị dâu ly hôn cô có ở đó, năm đó hai người cãi nhau ầm ỹ trước mặt ông nội. Khi ấy anh cả kiên quyết ly hôn với chị dâu, còn nói cả nhà xe đều cho chị ấy, anh ấy muốn yên tĩnh một thời gian.
Thật ra Chu Mông Mông vốn nghĩ chắc tại chị dâu ở ngoài có người đàn ông khác nên anh cả mới có thể quyết liệt như vậy. Nhưng nay nghe Diệp Viện nói, cô cũng không biết anh cả làm sao nữa.
Đúng lúc này điện thoại của cô reo lên. Cô nhìn màn hình, là anh cả Chu Miểu.
Nhận điện, cô còn chưa nói Chu Miểu đã nghiêm túc hỏi: "Hôm nay em và Diệp Viện Viện gặp nhau sao?"
Chu Mông Mông bị anh cả quát, cau mày nói: "Anh cả, anh ăn hỏa dược (thuốc súng) à!"
Dường như cũng phát hiện ra mình hơi lớn tiếng, Chu Miểu hít vào một hơi, chầm chậm hỏi: "Cô ấy có nói cho em những chuyện không nên nói không?"
Chu Mông Mông vốn còn do dự có nên tin lời Diệp Viện nói không, nhưng giờ phút này, sau khi nghe những lời này thì cô thật thất vọng về anh trai mình: "Diệp Viện mà không nói thì em chắc sẽ không biết người anh đang hoàng đứng đắn của em cũng bao dưỡng nhân tình cơ đấy!"
"Đủ rồi! Quan hệ của anh và cô ấy căn bản không như em nghĩ!" Chu Miểu ở bên kia điện thoại cau mày, anh thực mẹ nó nên sớm nghĩ, người phụ nữ Diệp Viện kia không dễ chọc mới phải.
Chu Mông Mông bị Chu Miểu quát tiếp, trái tim đau đớn, cũng lớn tiếng nói: "Vậy anh nói đi, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?"
"Dù sao cũng không phải như em nghĩ." Chu Miểu thở dài, anh vốn nghĩ chờ ông nội hết bệnh anh sẽ đưa Diệp Viện về nhà, giờ thì hay rồi, lòi ra lỗ hổng to như vậy, anh sẽ phải giải thích thế nào đây?
Chu Mông Mông thấy anh cả chỉ trả lời cho có lệ, buồn bực gác điện thoại. Sau đó cô sắp xếp lại áo quần mới mua, bỗng phát hiện ra dư một cái áo, là cái áo đầu tiên cô định mua cho Tề Xuyên.
Ra là anh cả không muốn nói chuyện này cho ba và ông nội biết, mỗi ngày đều giống như đề phòng trộm cắp, vừa nhìn thấy Chu Mông Mông là bắt đầu cảnh báo.
Không quá vài ngày Tề Xuyên cũng biết chuyện, cô ủy khuất than phiền, nói anh cả không có tính người, toàn đóng cửa không cho cô vào, nếu còn như vậy cô sẽ tố giác cho ba biết.
Ai ngờ Tề Xuyên vẫn đứng về phía Chu Miểu, vuốt tóc cô thở dài: Thật ra anh trai em cũng có nối khổ riêng, đừng trẻ con như thế."
Chu Mông Mông không biết làm sao, nhìn Tề Xuyên chớp mắt, vươn tay ôm lấy mặt anh: "Anh không phải là chú của em phải không? Sao cánh tay lại bẻ ra bên ngoài thế này?"
Tề Xuyên ngồi trên sô pha bị cô ôm mặt, bất đắc dĩ kéo tay cô ra hỏi: "Tiểu Mông, môn ngữ văn em được bao nhiêu điểm?"
"Chín mươi lăm điểm, cao nhất lớp! Mà sao nào?" Chu Mông Mông tràn đầy tự hào khoe mà hoàn toàn không biết mình đang nhảy vào bẫy của Tề Xuyên. Chỉ thấy Tề Xuyên vẻ mặt không thể tin ôm cô vào lòng, xoa bàn tay nhỏ bé, thở dài nói: "Em chắc chắn lúc thi không sử dụng tài liệu chứ?"
"..."
Tề Xuyên xoay tay cô ra, lắc đầu: "Ngay cả cánh tay hay khuỷu tay hướng ra ngoài em cũng không phân biệt được, làm sao cả năm em có thể đứng nhất?"
"Chú!" Nhất thời Chu Mông Mông nhận ra Tề Xuyên là cố ý muốn chọc cô, thế nên cô ‘a’ một tiếng hạ gục anh, cầm cánh tay anh lên cắn.
Tề Xuyên nhìn mắt trong phòng khách trần nhà thượng đăng, bên tai đột nhiên vọng lại bài hát hai con hổ mà trước đó không lâu Chu Mông Mông đã hát cho anh nghe. Chao ôi, hổ con của anh giờ mới tới giai đoạn mài răng thôi.