Tề Xuyên đưa cô đến phòng cấp khoa phụ sản. Hai người vừa bước vào bác sĩ phụ khoa liền sửng sốt, bà hành nghề y nhiều qua, đây là lần đầu tiên gặp một cặp đẹp đôi đến vậy.
Bác sĩ ra hiệu bảo Chu Mông Mông ngồi xuống, hắng giọng hỏi: "Khó chịu thế nào?"
Chu Mông Mông quay đầu nhìn Tề Xuyên đứng phía sau, sắc mặt tái nhợt nói: "Bác sĩ, cháu bị ra máu, bụng dưới rất đau."
Bác sĩ thấy trường hợp bệnh này phải quan tâm tới tuổi tác nên không khỏi tò mò nhìn qua Chu Mông Mông và Tề Xuyên: "Như vậy đi, trước tiên cô cởi quần ra, tôi giúp cô kiểm tra một chút, nếu tình trạng bệnh nghiêm trọng thì tôi đề nghị cô nên làm siêu âm B."
"Cái này..." Chu Mông Mông lần đầu tiên đi khám phụ khoa, đối với việc để cho người khác kiểm tra bộ phận riêng tư của mình không khỏi cảm thấy xấu hổ cùng khó chịu.
Tề Xuyên nhận thấy cô có chút sợ hãi, nghiêng đầu để cô dựa vào vai mình, cúi xuống nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô: "Nếu không anh đi cùng em?"
Hơi thở ấm áp thổi vào tai cô, mặt Chu Mông Mông thoáng chốc đỏ bừng, cô mới không muốn để chú ấy thấy bộ dáng mình không mặc quần!
Cắn răng, cô quyết tâm nói: "Không cần đâu, em có thể!"
Tề Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu, xoa nhẹ đầu cô, nói: "Tiểu Mông, anh và em cần gì phải để ý mấy chuyện đó."
Đương nhiên là phải để ý! Chu Mông Mông nghĩ rằng: gần đây cô hay mơ mộng xuân, nếu lại thấy ánh mắt anh nhìn mình không mặc quần, còn không bằng chui luôn xuống đất.
Bác sĩ kiểm tra qua một lần nói cô có dấu hiệu sinh non, Chu Mông Mông nghe xong buồn rầu không thôi. Tuy nhiên cô vẫn muốn xem kết quả siêu âm B như thế nào.
Bởi vì tình trạng Mông Mông thuộc dạng khẩn cấp nên bệnh viện nhanh chóng sắp xếp cho cô tiến hành kiểm tra siêu âm B.
Chu Mông Mông một mình vào phòng siêu âm còn Tề Xuyên thì ở bên ngoài chờ. Lúc cô vừa nằm xuống liền thấy một người phụ nữ lớn tuổi gầy gò khuôn mặt dữ tợn, cầm trong tay một cây gậy trắng, âm trầm đen tối nhìn cô nói: "Cô bé, chuẩn bị âm siêu đây."
Ở bên ngoài, Tề Xuyên dựa vào bức tường nhắm mắt chờ đợi, mặc dù bề ngoài nhìn có vẻ bình thản vô lo, nhưng chỉ có anh mới biết bản thân mình lo lắng rất nhiều. Sau khi trưởng thành, "Nông nổi"- từ này rất hiếm khi xuất hiện trong cuộc sống của anh, nhưng mỗi khi đối mặt với chuyện của Mông Mông, anh luôn luôn không thể bình tĩnh được. Nhưng cũng đúng lúc này, trong phòng siêu âm bỗng truyền ra tiếng hét chói tai của Mông Mông.
Anh không chút suy nghĩ mở cửa xông vào. Chỉ thấy Chu Mông Mông đang ngồi trên giường giữ chặt quần nhỏ, khóc nói: "Cháu không làm âm siêu, cháu không làm! Vật này lớn như vậy đi vào, em bé sẽ chịu không được!"
Bà bác sĩ cũng bị tiếng khóc của cô làm cho sợ hãi, đột nhiên nhìn sang Tề Xuyên, hỏi: "Cậu là chồng con bé?"
Tề Xuyên gật đầu, mắt nhìn gậy kiểm tra trong tay bác sĩ, không khỏi có chút dở khóc dở cười, đi qua ôm lấy Chu Mông Mông, hôn lên trán trấn an cô, dịu dàng khuyên nhủ: "Tiểu Mông, em bé sẽ không sao, Bác sĩ chỉ kiểm tra một chút thôi, đừng sợ."
Chu Mông Mông bị Tề Xuyên ôm vào trong ngực, cũng không biết làm sao bỗng òa khóc lên.
Bà bác sĩ thấy Chu Mông Mông cứ khóc mãi không thôi, đành phải đề nghị Tề Xuyên đưa cô ra ngoài nghỉ ngơi một lát, khi nào tâm trạng ổn định thì vào tiến hành siêu âm. Bởi vì trước đó Tề Xuyên có đặt trước một phòng VIP, cho nên anh trực tiếp ôm cô vào trong phòng nghỉ ngơi.
Đặt Mông Mông ngồi xuống giường, Tề Xuyên đang định đi lấy cho cô ly nước ấm. Chu Mông Mông phía sau lại kéo vạt áo anh, khịt mũi, đáng thương ấp úng nói: "Đừng đi, ở lại với em được không?"
Tề Xuyên cúi đầu nhìn cô, trong đôi mắt sâu hiện lên tia sủng nịch, nói: "Anh không đi", rồi ngồi xuống ẵm cô vào lòng, kiên nhẫn dịu dàng vỗ về lưng cô.
Chu Mông Mông vùi đầu vào vai anh, cảm nhận từng cái vỗ về an ủi, trong lòng cũng dần bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cũng không biết tại sao, đột nhiên cô lại nhớ về ba tháng trước, lúc hai người mới kết hôn không lâu. Khi đó Tề Xuyên vất vả lắm mới dành ra được một tuần nghỉ ngơi, hai người tranh thủ đi Pa-ri hưởng tuần trăng mật.
Ban đầu Tề Xuyên nói, muốn đi cũng phải đến nơi thú vị đặc biệt một chút, ví dụ như những nơi sắp biến mất trên thế giới. Nhưng cô nằng nặc đòi đến Pa-ri. Huống chi dự báo thời tiết nói tháng 12 Pa-ri có tuyết, một năm khó có được cơ hội cô làm sao có thể bỏ qua. Hơn nữa, cùng đi với người chồng yêu dấu, khẳng định là lãng mạn đến chết.
Nhưng cô lại xem nhẹ vận phân chó của mình, đêm đầu tiên đến Pa-ri, bên ngoài tuyết lại rơi nhiều đến mức mười năm khó gặp. Qua một đêm do tuyết quá dày, giao thông ở đây hoàn toàn đình trệ.
Hai người đến nơi đành phải ở trong khách sạn. Là một căn phòng cao nhất hàng đầu của một khách sạn 6 sao, sàn nhà được trải thảm lông dê cao cấp. Chu Mông Mông vốn thích náo nhiệt giờ đây im lặng chán nản, kế hoạch hôm nay vốn đi ngắm tháp Eiffel đành phải lùi lại, từ sáng sớm đến giờ cô cứ chân trần đứng trên thảm đi qua đi lại, chốc chốc lại ghé qua cửa sổ nhìn xuống dưới, thấy đường phố ngập tràn trong tuyết, bất mãn lẩm bẩm: "Khi nào đường xá mới thông đây trời? Tôi muốn đi ngắm tháp, tôi muốn đi ngắm tháp ah~!"
Tề Xuyên đang ngồi trên sô pha cạnh giường, một bên uống cà phê một bên nhìn bản báo cáo trong tay, Chu Mông Mông thấy người chú kia chẳng thèm để ý, lại còn bình tĩnh thoải mái phê duyệt văn kiện, không khỏi hắng giọng, cố ý lớn tiếng, nói: "Hey! Có người nào đó rất kỳ lạ nha, đi hưởng tuần trăng mật mà còn muốn làm việc cơ đấy!"
Cô vừa nói xong, Tề Xuyên liền đặt ly cà phê nóng trong tay xuống, nói: "Tiểu Mông, giờ còn sớm, em lên giường nghỉ trước đi."
Chu Mông Mông bĩu môi, đi qua đoạt lấy đống văn kiện trong tay anh giấu sau lưng, nhìn anh bất mãn nói: "Chú à, anh rốt cuộc là cùng em hưởng tuần trăng mật? Hay là cùng công việc hưởng tuần trăng mật?"
Lúc này Tề Xuyên đã chuyển tầm mắt sang người trước mặt chỉ mặc đơn giản một chiếc áo sơ mi trắng, lại dời xuống đôi chân thon dài trên người cô gái xinh đẹp. anh quan sát Mông Mông từ trên xuống dưới, đưa tay xoa cằm, thành thật trả lời: "Câu hỏi này thật là làm khó anh."
Chu Mông Mông nghe xong đứng dậy, lướt qua bàn trà đẩy Tề Xuyên ngã xuống ghế sô pha.
"Sao anh dám bắt nạt em! Biết em là ai không hả?" Hai tay cô đè vai anh, trừng đôi mắt to xinh đẹp.
Tề Xuyên nhìn cô gái có mái tóc ngắn ngang tai trước mặt, khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng, miệng cười quyến rũ liền dùng lực xoay người đặt cô dưới thân. Cô còn chưa kịp kêu lên, cái miệng nhỏ nhắn đã bị anh chặn lại.
Chu Mông Mông sững sờ, Tề Xuyên đã buông tha miệng cô, dán tại bên cô nói: "Em là... bà xã đại nhân."
Trong khoảnh khắc, cô bị giọng nói từ tính trầm thấp của anh khiến cho toàn thân mềm nhũn, khuôn mặt đỏ như ớt chín. Lúc Chu Mông Mông biết Tề Xuyên cố tình trêu chọc cô, chưa kịp phản ứng lại thì người đã bị anh ôm lấy, ném lên giường.
"Anh..." Cô còn chưa nói xong đã bị Tề Xuyên đè xuống, vẻ mặt phúc hắc ám muội: "Tiểu Mông, hiện tại anh cho em tranh thủ một cơ hội."
Chu Mông Mông ngạc nhiên: "Cơ hội gì cơ?"
Tề Xuyên cúi đầu hôn lên môi cô: "Cơ hội chứng minh em so với công việc hấp dẫn hơn."
Hôm đó tuyết rơi cả ngày, đường phố Pa-ri ngập tràn trong biển tuyết trắng xóa. Nhưng bên trong phía cửa sổ kia lại đẹp như ánh mặt trời đầu xuân mới, kiều diễm nhộn nhạo.
"Tiểu Mông."
Tâm trí Chu Mông Mông còn đang nhớ lại chuyện cũ trước đây, nghe Tề Xuyên gọi cô mới nhanh chóng lấy lại tinh thần. Cô ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông trước mắt vẫn tuấn mỹ như cũ. Nhưng cô đã không giống trước kia si mê dại khờ, ngược lại trong lòng cảm thấy từng đợt đau đớn.
Nhất thời nhớ lại dĩ vãng, cô ngước lên nhìn cặp mắt đen trầm tĩnh kia, bỗng thốt lên hỏi: "Chú, anh có yêu em không?"