Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1000



Chương 1000

Lục Tích… Trở lại.

 

Mạng sống bị Lục Viễn Phương nắm trong tay.

 

Tiếp theo, cô sẽ không có bất kỳ hành động nào khác.

 

Chờ anh ta tỉnh…Những người này một người cô cũng sẽ không bỏ quat Minh Dao uống thuốc hai ngày liền thì bệnh cảm mạo dẫn đỡ hơn, trên mặt cũng được chườm đã lạnh cùng bôi thuốc mỡ hai ngày liền giờ cũng đã khỏi hẳn.

 

Duy nhất chỉ có vết thương trên mông của cô là trừ chính cô ra thì ai cũng không biết được.

 

Bởi vì cô chưa nói.

 

Sau khi nghỉ ngơi ở khách sạn hai ngày liền thì nhóc Minh Dao trở lại tổ kịch.

 

Tô Noãn Tâm cùng Nhiếp Hạo lại tiếp tục quay phim theo bình thường, chẳng qua là bầu không khí trở nên không giống với trước.

 

Đối mặt với một Tô Noãn Tâm đầy vẻ lạnh lùng cùng với một Nhiếp Hạo một chút giải thích cũng không có.

 

Thời điểm đóng kịch, rối rít tiến vào trạng thái nhập vai vào trong vở kịch.

 

Sau khi diễn xong thì mỗi người đều làm chuyện của riêng mình. Cả hai đều không phản ứng với nhau.

 

Ông Ngô, đều đã chứng kiến chuyện lạ này đã hai ngày rồi, hỏi ai cũng đều không nói.

 

Sau khi cô nhóc quay xong vở kịch liền ngồi một mình ở một góc, trên mặt đều là hờn dỗi.

 

Nhiếp Hạo thì đã khôi phục trạng thái như lúc ban đầu nhưng cũng không còn xuất hiện trước mặt hai cô nhóc nhiều như trước nữa. sau khi quay diễn xong thì liền đi thẳng đến khu vực nghỉ ngơi của mình, trong ánh mắt đầy vẻ trống rỗng vô thần, ngồi ở đó mà ngẩn người.

 

Mãi đến khi có người gọi mới hồi hồn mà quay về thế giới thực tại.

 

Thỉnh thoảng, Tô Noãn Tâm thấy anh như vậy, lại còn vừa mới biết được chuyện anh vừa mới trải qua một số chuyện không tốt thì trong lòng cũng cực kỳ khó chịu.

 

Nhưng mà trong lòng cô không thể bước qua rào cản này được.

 

Mặc dù anh chính là thân bất do kỷ, nhưng chuyện này thật sự chính là đã tính toán với người của mình.

 

Bầu không khí này trong tổ kịch bản vẫn luôn giằng co đến khi Minh Dao xuất hiện ông Ngô mới hỏi ra được.

 

Thời điểm đóng kịch, nhóc Minh Dao buồn rầu ngồi trên cái ghế nhỏ.

 

bên trái ông Ngô nhìn Nhiếp Hạo đang đối diễn cùng với đàn chị cách đó không xa.

 

Xung quanh còn có rất nhiều vai phụ nhưng tầm mắt của Minh Dao lại trực tiếp vòng qua tất cả mọi người mà trực tiếp găm thẳng lên trên người của Nhiếp Hạo.

 

Nhưng mà ngay cả một ánh mắt Nhiếp Hạo cũng đều không cho cô.

 

Nhóc Minh Dao không khỏi bĩu môi.

 

Nhìn thấy dáng vẻ nhỏ bé của cô, ông Ngô không khỏi mỉm cười “Cô nhóc đây là bị làm sao vậy?”

 

‘Ông Ngô con không có sao..”

 

“Nhìn xem đôi mắt nhỏ của con kìa. Thật là ai oán.”

 

“Con không có…Chỉ là vừa đúng lúc con bị bệnh nên tinh thần còn chưa có khôi phục.”

 

“Cô nhóc…Con thật sự bị bệnh sao?”

 

“Vâng…”

 

“Không gạt ông?”

 

“A? Ông Ngô, tại sao ông lại hỏi như vậy?”

 

“Cái này còn không là do mối quan hệ của đàn chị của con cùng với Nhiếp Hạo trước giờ vẫn luôn rất tốt sao? Vậy mà sao hai ngày nay ông thấy có chút xích mích với nhau”

 

“Hả? Có chỗ nào không đúng sao? Cái này là do quay phim không được tốt sao?”

 

“Con chờ một chút tự mình xem thì biết à…sau khi diễn xong một đoạn thì ngay cả một câu hai người họ cũng không nói với nhau.”

 

“Cái đó…Đàn chị vẫn còn tức giân sao.” Nhóc Minh Dao có chút mất mác cúi thấp đầu nói.

 

“Đàn chị của con tức chuyện gì?”

 

“Ông Ngô…Ông đừng hỏi nữa con không muốn nói đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.