Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1022



Chương 1022

 

“Ha ha, cậu cũng xinh đẹp, cậu là người mặc sườn xám mà mình đã gặp qua, là người mặc nó thanh tú và động lòng người nhất đấy!”

 

“Ha ha, thương nghiệp tâng bốc lẫn nhau ài “Đâu mài! Mình còn tưởng rằng cậu là một người cửa chính không ra, cửa phụ không bước nữa, vậy mà cậu lại còn biết những câu nói dí dỏm như này nữa!”

 

“Ha ha, mình thích theo những lời thoại lắm, những lời thoại ở trong phim truyền hình ấy, bây giờ càng ngày càng nhiều rồi, thường xuyên nghe thấy có hứng thú, thế là nhớ được thôi”

 

“Được đấy chứ!”

 

“Anh trai, chị dâu, vị trí của chúng ta là ở phía bên kia, em đưa hai người đi đến đó nhé … Chú ba và thím ba, Minh Nguyệt và Minh Ngọc cũng đều ngồi ở bên đó”

 

Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Sao lại không đưa cô Kỷ đi sang đó trước chứ?”

 

Lệ Minh Thành hơi trâm xuống mà nói: “Em … muốn đợi anh đi cùng mà”

 

Lệ Minh Viễn lập tức hiểu ra được.

 

Đoán chừng là Lệ Đức Sâm và Lam Thanh Như họ cũng ngồi ở bên đó.

 

Lệ Minh Viễn gật gật đầu nói: “Vậy thì cùng nhau đi sang đó đi, hôn lễ bao giờ thì bắt đầu vậy nhỉ?”

 

Lệ Minh Thành nhìn xuống thời gian ở trên mặt của đồng hồ đeo tay rồi nói: “Đoán chừng là còn một khoảng thời gian nữa, chú nhỏ và thím nhỏ tương lai đều ở sau hậu trường để chuẩn bị rồi, Minh Nguyệt vừa đi xem xong trở về, sau đó đi về phía bố mẹ của em ấy rồi”

 

Lệ Minh Viễn gật gật đầu rồi nói: “Cứ sang trước đi”

 

“Vâng”

 

“Noãn Tâm, chúng ta đi cùng nhau nhé.”

 

“Ừ”

 

Tô Noãn Tâm lập tức buông cánh tay của Lệ Minh Viễn ra, rồi cùng với Kỷ Hoài An khoác tay nhau mà đi theo ở đăng sau của Lệ Minh Thành và Lệ Minh Viễn.

 

Đột nhiên , Kỷ Hoài An dường như là nhớ ra chuyện gì đó, liền nói ngay ra: “Đúng rồi, anh của em…”

 

Mấy người dần dần dừng lại , Lệ Minh Thành nhanh chóng nói: “Đúng vậy, thiếu chút nữa là quên đi anh ấy mất rồi … Anh à, anh trai của Hoài An anh ấy cũng có đến đây, lúc nãy vẫn còn ở cùng chỗ với lại bọn em.

 

Vừa dứt lời, liền nhìn thấy Kỷ Kiều Văn, hướng về phía bên này của bọn họ mà đi đến.

 

Đôi mắt sáng lên, từ trên mặt của Tô Noãn Tâm mà thu hồi lại, sắc mặt thanh lãnh mà chào hỏi một tiếng với lại Lệ Minh Viễn: “Tổng giám đốc Minh Viễn, chào anh”

 

Lệ Minh Viễn gật đầu mà nói: “Chào anh, chỗ ngồi của khách khứa là ở phía bên kia … để Minh Thành dẫn anh đi qua đó, hay là cùng với chúng tôi đi sang bên kia ngồi xuống đi”

 

Kỷ Kiều Văn nhàn nhạt mà nói: “Có thích hợp không?”

 

“Người một nhà cả, có gì không thích hợp cơ chứ”

 

Dù sao cũng là anh vợ tương lai của Lệ Minh Thành, Lệ Minh Viễn vẫn còn phải cho người ta một chút mặt mũi.

 

Hơn nữa, tính ra thì vẫn là anh họ của cô bé nhà mình.

 

Đối với Kỷ Kiều Văn, giác quan của Lệ Minh Viễn vẫn vô cùng có cảm giác vi diệu.

 

Kỷ Kiều Văn gật đầu mà nói: “Vậy tôi sẽ không khách khí nữa nhé ..”

 

“Không cần khách khí đâu, cứ xem như là làm một bữa tiệc của nhà mình đi, thế là được rồi”

 

Lệ Minh Viễn nói xong câu này, liền giậm chân mấy cái hướng về phía trước.

 

Kỷ Hoài An nhịn không được mà nhỏ giọng nói với lại Tô Noãn Tâm: “Trời ơi, Noãn Tâm, chú nhà chị cũng đẹp trai quá đi à.”

 

Tô Noãn Tâm cười cười nói: “Ừ, mỗi ngày chị đều bị chú ấy mị hoặc cho đến chết … nhưng mà xem nhiều rồi thì vẫn là cứ cái kiểu đấy, chị cũng đã có sức miễn dịch rồi”

 

“Ha ha, vậy thì khi chị vừa mới bắt đầu quen biết với lại Lệ Minh Viễn, nhất định thường xuyên bị bệnh mê trai nhỉ”

 

“Trời, còn thật sự có đấy”

 

“Em biết ngay mà! Xem em đây còn có chút mê trai cơ mà”

 

“Xuyt, nhỏ tiếng chút đi, bị Minh Thành biết được là sẽ ăn giấm chua đấy”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.