Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1030



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1030

 

Đây chính là hôn lễ của con trai và con gái nhà họ Trần mà!

 

Sao lại đột nhiên có rắc rối.

 

Người phụ nữ, cười ha ha lên tiếng nói: “Mấy người có gan thì bắt tôi đi! Tôi nói cho mấy người biết, ai dám đụng đến tôi…Tôi sẽ chết ở chỗ này, mang theo máu mủ của nhà họ Lệ mấy người…Chết trong hôn lễ của Lệ Kiên, làm cho anh ta cả đời cũng không quên được.”

 

Ông cụ Lệ hít sâu một hơi nói: “Minh Viễn! Cháu nói xem rốt cục nên làm gì bây giờ!”

 

Nhà giàu của cả thủ đô, hầu như đều có mắt, nếu như gây ra chuyện cười, thì làm sao cho phải đây!

 

Lệ Minh Viễn lạnh nhạt nói: “Cháu đã nói rồi…Bảo ông nội đừng tổ chức lớn, tất cả làm đơn giản thôi, là ông nội muốn gióng chống khua chiêng, làm hôn lễ này cho con trai nhỏ của ông”

 

“Vào lúc này, cháu nói mấy lời này có ích gì? Xảy ra chuyện, thì toàn bộ nhà họ Lệ chúng ta đều bị chê cười!”

 

“Là cháu tạo thành à?”

 

“Minh Viễn, bây giờ ông nội xin cháu giải quyết vấn đề, cầu xin cháu đấy! Ôi, quả thực là đau đầu!”

 

Trước đây ba đứa con trai kết hôn, cũng chưa từng xuất hiện tình huống như vậy.

 

Tên khốn kiếp Lệ Kiên này, chờ đó cho ông đây!

 

Lệ Minh Viễn thấy ông nội anh thật sự tức giận, sắc mặt cũng đỏ dần lên, không khỏi thở dài một tiếng trong lòng.

 

Người con trai ông nội yêu thương hơn nửa đời người…Đến lúc già, lại bị con trai ném hết mặt mũi đi như vậy.

 

Anh yên lặng nhìn lướt qua Lệ Kiên trên lễ đường.

 

Thấy người đó vẫn còn có tâm tình, ở nơi đó dỗ dành Trần Tố Nhi.

 

Còn người phụ nữ dưới đài kia, sắp vì anh ta mà đổ máu, thì coi là cái gì.

 

Lại, thờ ơ như vậy.

 

 

Lệ Kiên, ánh mắt lướt về phía ông cụ Lệ.

 

Ông cụ Lệ hung ác nhìn anh ta như muốn ăn tươi nuốt sống.

 

Thằng con mất dạy!

 

Có bản lĩnh gây sự, nhưng không có trách nhiệm gánh hậu quả.

 

Xảy ra chuyện, chỉ biết đi tìm lão già nhà anh ta chùi đít!

 

Thật sự suýt tức chết tại chỗ.

 

“Minh Viễn, cháu nghĩ xong chưa! Nhiều người như vậy, vẫn đang nhìn đấy”

 

Lệ Minh Viễn lạnh nhạt nói: “Buồn cười, đã gây chuyện rồi…Mặt mũi của nhà họ Lệ, cũng đã ném đi rồi! Ông nội vẫn nên suy nghĩ, khắc phục hậu quả ra sao đi.”

 

“Ông đây không muốn khắc phục hậu quả gì cả, ông muốn cháu cứu vãn cục diện!”

 

“Ông nội muốn cháu cứu vãn như thế nào?”

 

“Cháu nghĩ biện pháp, mang người phụ nữ kia dẫn đi! Lập tức, lập tức!”

 

“Ông nội muốn cháu cõng trên lưng mạng người, bức tử người ta sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.