Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1037



Chương 1037

 

Ông cụ Lệ lại khôi phục lại bộ dáng cười ha hả lúc trước, thật giống như từ đầu đến đuôi cái hôn lễ này đều tiến hành một cách rất thuận lợi vậy. Một khúc nhạc đệm nào đó đều tựa như chưa từng phát sinh qua.

 

Tô Noãn Tâm yên lặng bỉu môi nói: “Chú…Lúc nào thì chúng ta có thể đi?”

 

“Chuyện của người đàn bà kia còn chưa xử lý xong…Sau đó, coi như chủ nhà còn cần phải đi mời rượu với những người thân quen.”

 

“Giống như Tân Thiên đó sao?”

 

“Ừ, Tiêu Bảo Dương cũng tới Anh dẫn em đi gặp mặt một chút?

 

Tô Noãn Tâm gật đầu nói: “Được.”

 

Lệ Minh Viễn đứng dậy nói với những người đang ngồi trên bàn: “Xin lỗi không tiếp chuyện cùng mọi người được.”

 

âu ta mang theo vợ mình tới đây.

 

Rồi sau đó liền đứng dậy cùng với Tô Noãn Tâm đi đến bàn của Tân Thiên.

 

Tân Thiên, cùng người nhà họ Lâm và người nhà họ Tiêu đều được sắp xếp ngồi chung một bàn.

 

Lệ Minh Viễn mang theo Tô Noãn Tâm cùng nhau đi đến, Lệ Minh Viễn liền bị ánh mắt sắt như dao của Tân Thiên gim lại.

 

Lệ Minh Viễn trực tiếp coi thường ánh mắt của anh ta nhàn nhạt nói: “Cho cậu mời rượu cậu dám uống không?”

 

Tân Thiên xoa xoa chân mày nói: “Dĩ nhiên là uống”

 

Vừa nói xong thì người phục vụ bên cạnh liền rót rượu cho mọi người.

 

Tân Thiên cùng Lệ Minh Viễn cũng uống một hơi cạn sạch.

 

Tình huynh đệ hết thảy đều không nói nhiều lời.

 

Lệ Minh Viễn đã hiểu tại sao Tân Thiên lại khó chịu, bởi vì ở trong tối trách anh xen vào việc của người khác.

 

Tân Thiên cũng có thể hiểu được, Lệ Minh Viễn coi như là người nắm quyền trong nhà họ Lệ vì thế cần phải lo nghĩ cho cục diện sau này.

 

Ngược lại là Lâm Xuân Mạn lại yên lặng nhìn Tô Noãn Tâm bỉu môi nói: “Noãn Tâm…Hôm nay thật là ủy khuất cho cậu phải hy sinh rồi”

 

Tô Noãn Tâm lắc đầu nói: “Tớ không ủy khuất, chú nhà tớ mới là người gánh chịu nổi oan không phải do mình gây ra”

 

Lâm Xuân Mạn gật đầu nói: “Tớ biết, không phải là sự thật…Chính là ánh mắt của mọi người nhìn cậu, cái đó…Có chút… như vậy đó.

 

“Không có sao… Tớ không quan tâm. Vốn dĩ tớ cảm thấy em không xứng với chú nhà tớ. Bây giờ lại vừa hay trên người của chú nhà tớ cuối cùng cũng dính vết nhơ rồi…Phỏng chừng sau này sẽ không có ai còn cảm thấy tớ không xứng với chú”

 

“Phì…ngược lại tớ không cần quan tâm đến những thứ kia, chỉ cần chú nhà tớ đối xử tốt với tớ là được rồi”

 

“Đúng vậy, cho nên không quan trọng.”

 

“Chỉ cần trong lòng Noãn Tâm cậu dễ chịu là được, tớ chỉ lo lắng cho cậu”

 

Tô Noãn Tâm cười nói: “Tớ bi: ủi Tân Thiên cho thật tốt nha”

 

…Không có chuyện gì. Về nhà nhớ an “Sao?” Vẻ mặt của Lâm Xuân Mạn có chút không hiểu chuyện gì nói.

 

Tô Noãn Tâm kề sát bên tai cô nói nhỏ: “Cái vị cô dâu hôm nay đó chính là mối tình đầu của Tân Thiên…tính tình cực kỳ phách lối cho nên Tân Thiên mới có thể ghét đàn bà như vậy mà vẫn luôn độc thân không muốn tìm người yêu. Đây là do chú nhà tớ nói cho tớ đó. Tớ thông báo.

 

cho cậu trước một tỉ Không thể để cho chúng ta trở thành kẻ ngốc cái gì cũng không biết, biết chưa”

 

Lâm Xuân Mạn nghe xong, miệng cũng há thành hình chữ O luôn rồi.

 

Ánh mắt cô theo bản năng mà tìm kiếm bóng dáng của vị cô dâu kia trong đám đông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.