Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1039



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1039

 

Cô ấy không có bạn bè.

 

Thế giới của cô ấy, chỉ có Tiêu Bảo Dương.

 

Từ sau khi gặp chuyện không may, cô ấy chưa từng nghĩ đến lần nữa kết giao bạn bè mới.

 

Bởi vì lúc trước, người khiến cô ấy trở thành dáng vẻ như bây giờ, vừa đúng cũng là người bạn mà cô ấy tín nhiệm nhất.

 

Đó là người bạn tốt nhất của cô ấy… cô ta cũng tích Tiêu Bảo Dương, nhưng lại giấu rất sâu.

 

Thừa dịp Tiêu Bảo Dương đang ra nước ngoài làm học sinh trảo đổi lại hợp tác với nữ sinh khác cùng nhau… bạo lực học đường với cô ấy.

 

Thương tổn thân thể…thương tổn tỉnh thần, tạo nên cô ấy của hiện tại.

 

Lần này, vốn dĩ là cô ấy không muốn ra ngoài.

 

 

Dương Ánh Mai mỉm cười, dùng khẩu hình nói: “Tôi… tôi không có bạn bè”

 

Tô Noãn Tâm nhìn lại hiểu, bởi vì cô rất chuyên tâm nhìn chằm chằm miệng cô ấy.

 

Cho nên nhìn lại hiểu.

 

“Em đây làm bạn với chị!”

 

Dương Ánh Mai lại gật mạnh đầu.

 

Hai người trao đổi số điện thoại zalo.

 

Sau đó Tô Noãn Tâm mới hỏi Lệ Minh Viễn: “Bà Tiêu này bị câm điếc sao?”

 

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Ừm… Nghe nói hồi trước ở trườn học cô ấy bị bạo lực học đường… Sau đó cũng không nói chuyện với mọi người, lâu dần cũng không nói nữa..”

 

Tô Noãn Tâm không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nói: “Trời ạ… Việc này đối với người bị bạo lực học đường, thật sự là đáng giận! Thật là quá đáng! Lúc em đến trường cũng có người muốn bạo lực học đường với em, cũng may em có học võ, nếu không kết cục cũng sẽ rất thảm”

 

Lệ Minh Viễn dịu dàng xoa đầu cô, nói: “Ừm, cũng may”

 

“Chú còn muốn gặp ai nữa không?”

 

“Không… Trước mắt quan hệ rất tốt, không còn gì nữa, còn lại thì không cần gặp”

 

“Biết rồi… Chuyện của con gái phải đợi ông nội bận rộn xong mới xử lý sao?”

 

“Ừm, vì để tránh gặp sai lầm cho nên từ từ mới đi, ngoan, nhãn nại…

 

Sẽ không lâu đâu.”

 

“Em đi tìm Xuân Mạn và Dương Ánh Mai nói chuyện phiếm, chú cứ tùy tiện đi”

 

Nói xong, Tô Noãn Tâm lại chạy về bàn kia.

 

Khóe miệng Lệ Minh Viễn giật giật đứng yên tại chỗ, sửng sốt một chút cuối cùng đi đến vị trí vốn thuộc về mình.

 

Nhóc con, có bạn mị n không thèm anh nữa.

 

Tô Noãn Tâm trực tiếp đi đến, chen đến bên cạnh Lâm Xuân Mạn, ngồi cùng một cái ghế với cô ấy.

 

Lâm Xuân Mạn cười tủm tỉm nói: “Cậu đến đây làm gì, không nỡ rời xa tớ sao?”

 

“Không thèm luyến tiếc cậu đâu, tớ không nỡ rời xa bạn mới của tới”

 

“Cẩn thận tớ ghen đấy!”

 

“Ha ha, vậy cậu cứ ghen đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.