Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1040



Chương 1040

 

Sau đó cô lấy điện thoại ra, bắt đầu gõ chữ.

 

Dương Ánh Mai đang đợi tin nhắn cô gửi đến.

 

Trong lòng cô ấy đang đoán xem, câu đầu tiên cô nói với mình là gì.

 

Tay cầm điện thoại siết chặt.

 

Tiêu Bảo Dương thấy dáng vẻ kia của cô không khỏi bật cười một chút.

 

Trước đây lúc anh ta thưởng ba trăm tỷ cho Tô Noãn Tâm, cô ấy còn tức giận đến mức chạy lên phòng mà khóc nức nở.

 

May mắn Tiêu Bảo Dương phát hiện kịp thời.

 

Nếu không không biết cô ấy còn phải khó chịu bao nhiêu.

 

Cũng may sau này cũng đã giải thích rõ ràng.

 

Dáng vẻ thằng nhãi này há hốc mồm đến giờ anh ta vẫn còn nhớ rõ.

 

Đã rất lâu rồi trên khuôn mặt cô ấy không có biểu cảm sống động như vậy rồi.

 

Nhớ lại lúc đầu cô ấy cũng có dáng vẻ hoạt bát, tỉnh quái như Tô Noãn Tâm.

 

Tiêu Bảo Dương cảm thấy rất buồn cười, lập tức đi đến, Dương Ánh Mai cầm điện thoại, sắc mặt trở nên trắng bệch.

 

Anh ta không khỏi nhíu mày, muốn đến xem màn hình điện thoại của cô ấy.

 

Nhưng lại bị Dương Ánh Mai phát hiện, quay lưng đi không để anh ta xem.

 

Tiêu Bảo Dương xém chút nữa là không nhịn được cười.

 

Lợi hại nha.

 

Rất có tính cách.

 

Lúc trước rõ ràng không phải là người như vậy.

 

Nhưng trong đáy lòng lại có chút lo lắng.

 

Anh ta yên lặng nhìn lướt sang Tô Noãn Tâm ở phía đối diện.

 

Chỉ thấy Tô Noãn Tâm và Lâm Xuân Mạn đang đùa giỡn.

 

Hi hi ha ha cười đùa không ngừng.

 

Nếu là Ánh Mai có thể khôi phục như lúc đầu, chắc chắn cô ấy có thể hòa nhập với các cô, chơi đùa với các cô.

 

Nhưng mà khi nhìn thấy sắc mặt Dương Ánh Mai lúc này, Tiêu Bảo Dương có chút lo lắng.

 

Dương Ánh Mai nhìn tin nhắn Tô Noãn Tâm gửi đến, trầm mặc rất lâu.

 

Tô Noãn Tâm nói: “Em nghe chú nói, trước kia chị bị bạo lực học đường… Đã bị thương tổn rất lớn, em may mắn hơn chị, em cũng từng gặp bạo lực học đường, nhưng em lại có học võ, đánh ngược lại mấy.

 

người đó, mấy người đó không thể bắt nạt em”

 

Nhắc đến quá khứ, Dương Ánh Mai không muốn nhớ lại đoạn ký ức đó chút nào.

 

Nhưng bị Tô Noãn Tâm tùy tiện nhắc đến, mặt cô ấy không khỏi trở nên trắng bệch, trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời thế nào.

 

Qua thật lâu sau cô mới hồi phục lại: “Vậy sao…”

 

Tô Noãn Tâm nghe thấy điện thoại kêu lên, vội vàng dừng đùa giỡn với Lâm Xuân Mạn, nghiêm túc mở tin nhắn ra.

 

“Đúng vậy! Nhưng đây đều đã là chuyện quá khứ rồi… Chị Ánh Mai, bây giờ chị phải học thật tốt nha!”

 

Tô Noãn Tâm vừa gửi tin nhắn xong, chợt nghe một giọng nữ bên cạnh truyền đến: “Ồ, cô Tô đang ở đây sao! Còn tưởng rằng cô Tô vừa bị oan ức lớn như vậy nên đang trốn ở đâu khóc nhè rồi chứ! Không ngờ lại khôi phục nhanh như vậy, tố chất tâm lý thật tốt nha”

 

Tô Noãn Tâm ngước mắt lên quét về phía người vừa tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.