Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1053



Chương 1053

 

Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười nói: “Chú lại vòng vo với em làm gì!

 

Em làm sao biết người bên trong nhà giàu đều làm việc thế nào được!”

 

“Đính hôn cũng được, hoặc là nếu như không cần đính hôn thì trực tiếp kết hôn luôn cũng có thể”

 

“Hả? Vậy thì không nên đính hôn còn hơn, tổ chức tận hai lần không mệt đến hoảng sao? Chờ lúc nào chú muốn cưới em, em liền lập tức lập tức gả cho chú là được!”

 

Lệ Minh Viễn không khỏi bật cười nói: “Không thận trọng như thế sao?”

 

“Hừ, thận trọng là cái gì? Có thể ăn sao!”

 

Lệ Minh Viễn thiếu chút nhịn không được cười to lên.

 

Có một cô nhóc động lòng người như thế nói phải bầu bạn với anh cả một đời, anh không hiểu đã cảm thấy nửa đời sau của mình sẽ trôi qua rất đặc sắc.

 

Có cô ở bên tựa như luôn có thể không tự chủ được tâm tình trở nên rất nhẹ nhàng như vậy, luôn luôn muốn cười.

 

Thím Lý nói đúng. Tất cả nỗi bất hạnh đến từ hai mươi tám năm trước đây cũng là vì để lại may mắn để có thể gặp được cô nhóc này.

 

Nếu như vậy tất cả bất hạnh gặp được trong quá khứ anh đều nhận.

 

Chỉ cần đổi lấy, cô nhóc động lòng người như thế là đủ.

 

Nếu như đây coi như là một điều phải đánh đổi trong cuộc đời, như vậy anh cảm thấy sự đánh đổi này rất đáng.

 

Nhà họ Lệ hôm nay cũng xem như là một ngày rất náo nhiệt.

 

Ngoại trừ ông cụ Lệ và bà cụ Lệ luôn ở trong nhà, người ở chỉ thứ hai và chỉ thứ ba của nhà họ Lệ dường như cũng đều đến đông đủ cả.

 

Còn có hai người mới ở chỉ thứ tư mới thành lập hiện tại cũng đã thu xếp xong xuôi quay về nhà cũ ở một đêm.

 

Trong phòng khách, bà cụ Lệ ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách.

 

Trần Tố Nhi thân mật kéo cánh tay của bà ta, gọi một tiếng mẹ chồng.

 

Mẹ chồng nàng dâu hai người nhìn dáng vẻ cũng không tệ.

 

Lệ Minh Nguyệt cùng Lệ Minh Ngọc, Lệ Minh Thành cùng Kỷ Hoài An, ngồi ở một bên khác của ghế sô pha, ăn một chút hoa quả, cắn cắn hạt dưa mà tâm sự.

 

Bốn bậc bố chú của chỉ thứ hai và chỉ thứ ba cũng đều ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, gần như là cả hai bên đều nhìn nhau ngứa mắt nhưng nhìn trên mặt coi như rất hoà thuận.

 

Trong thư phòng, ông cụ Lệ đang đánh Lệ Kiên.

 

Lệ Kiên tránh thoát một cái tát n¡ ố, bô đừng có đánh lên mặt, con còn phải gặp người khác đó, sau này còn phải đến nhà họ Trần lại mặt vào ngày thứ ba nữa.

 

“Mày còn có mặt mũi đề cập nhà họ Trần với ta! Mặt mũi của ông già ta đều bị mày làm cho mất hết!”

 

“Bố, chuyện này không phải đều đã được đè xuống rồi sao, bố cũng đừng so đo với con nữa. Tốt xấu gì con cũng vừa cưới vợ, hôm nay là chú rể đó, bố lại trái một bàn tay đi, phải một bàn tay đến, ít gì cũng phải chừa chút mặt mũi cho con chứ. Vốn dĩ lúc đầu mẹ con chính là được.

 

đón từ bên ngoài về, con cũng là người đeo trên lưng cái danh con riêng nhiều năm. Bố cũng không sợ con trai của bố bị người khác xem thường sao?”

 

“Mày còn biết đến phải chừa mặt mũi sao? Mày biết giữ thể diện mà còn ở bên ngoài làm loạn như vậy!”

 

“Ai biết người phụ nữ kia sẽ nghiêm túc như vậy, còn mang thai con của con, bố, đứa bé kia tuyệt đối không thể giữ lại, nếu không Trần Tố Nhi chắc chắn sẽ không để yên cho con đâu”

 

Ông cụ Lệ trợn mắt nói: “Thằng nhãi này, mày còn giống dáng vẻ của một người đàn ông hay không?”

 

“Bố, con làm sao lại không giống! Thứ mà đàn ông có, không phải con đều có saol”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.