Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1065



Chương 1065

 

Ông cụ Lệ hít sâu một hơi, tức giận đến ngón tay run rẩy chỉ vào anh nói: “Thăng nhóc này. Vì sao không nói sớm, vì sao không nói sớm!”

 

“Mọi chuyện đều đã được định trước rồi, cháu nói thêm cái gì thì sẽ có tác dụng sao? Bà nhỏ và Lệ Kiên chỉ sợ sẽ cảm thấy cháu đang sợ chú nhỏ tìm một cô gái nhà giàu có quyền thế về làm vợ nên sẽ đề phòng chú ta đi cướp vị trí gia chủ của cháu đấy. Vậy cháu còn có thể nói cái gì?”

 

Ông cụ Lệ thật sự sắp bị tức chết.

 

Cưới dạng con dâu này vào cửa, nếu như về sau còn không biết thu liễm mà còn làm ra vài chuyện gì đó thì chỉ sợ mặt mũi của nhà họ Lệ lập tức sẽ bị ném cho chó gặm mất.

 

Một thẳng con trai phóng đãng đã khiến đầu ông lo lắng muốn to ra rồi. Lại đến thêm một đứa con dâu phóng đãng nữa, thời gian này đến cùng còn có thể để cho ông an ổn trôi qua hay không!

 

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Ông nội cũng đừng suy nghĩ nhiều, thực ra thay vì để chú ta gây họa cho con gái trong sạch nhà người ta, thì Lệ Kiên cưới Trần Tố Nhi cũng rất thích hợp, nồi nào úp vung nấy không phải sao?

 

“Thằng nhóc cháu thật sự da cứng rồi! Nhà họ Lệ mất mặt thì cháu có thể tốt hơn sao!”

 

“Trong mấy nhà quyền thế này có nhà nào mà không có ít lịch sử đen tối? Ông nội muốn toàn bộ đều được chu toàn, có khả năng này sao?”

 

“Thằng nhóc cháu lần sau nếu còn dám biết chuyện mà không báo.

 

như thế này, ông già ta không để yên cho cháu!”

 

“Không có lần sau. Ông nội có bốn người con trai đều đã kết hôn, người người đều rất đặc sắc. Tính ra mà nói, ông nội trời sinh cũng không có số mệnh tìm được con dâu tốt. Vậy thì cháu dâu tiếp thêm năng lượng đi”

 

“Ta xem như đã thấy rõ, thằng nhóc cháu chắc chắn đang chờ nhìn thấy trò cười của ông già ta đây”

 

“Ông nội đừng ác ý bôi nhọ cháu. Cháu cũng không có thời gian nhàn rỗi đâu, chuyện của Lệ Kiên và Trần Tố Nhi, rõ ràng là do bà nhỏ và Lệ Kiên đề phòng cháu sau khi chuyện thành công mới nói cho cháu biết, thậm chí đến việc phía bên nhà gái là ai cháu cũng không biết được, đến tận sau này mới biết”

 

“Thôi đi! Thằng nhóc cháu thế nhưng là do một tay ông già ta dạy dỗ bên, ta còn không biết tính cháu sao.”

 

“Nếu như ông nội không còn việc gì nữa, cháu xuống lầu giúp cô nhóc nhà cháu chơi xích đu đây”

 

“Cút đi!” Chỉ có thằng nhãi này mới coi cô nhóc kia là bảo bối mà nâng niu như vậy. Chỉ là, ông cụ Lệ cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Cô nhóc kia thế mà không phải vì chính mình bị hàm oan mà khóc nhè, ngược lại là do đau lòng thằng nhãi này. Cũng khó trách thằng nhóc này coi như là bảo bối.

 

Lệ Minh Viễn cầm bảo gia truyền nhà họ Lệ đi, khóe môi có chút cong cong nói: “Cháu cút liên đây.”

 

“Chờ một chút.”

 

“Ông nội còn có việc gì sao?”

 

“Đừng trách ông nội. Trên đời này, muốn làm đến ngay ngắn chu toàn như một cái bát thì quá khó. Ông nội cháu cũng chỉ là một người bình thường mà thôi”

 

Bước đi dưới chân Lệ Minh Viễn không khỏi dừng lại, lập tức dậm chân rời đi, cái gì cũng không nói thêm.

 

Ông nội của anh thật sự chính là quá lo lắng.

 

Nếu không hiểu rõ nỗi khổ tâm của ông lão nhà mình thì anh sẽ tôn trọng ông ấy như vậy sao, sẽ nhìn thấy ông sốt ruột thành như thế, sẽ đau lòng ông lão như ông ấy mới ra mặt sao.

 

Nhưng khiến cho Lệ Minh Viễn thật bất ngờ chính là chỉ chút chuyện như vậy thế mà làm cho lương tâm ông nội anh bất an, đến cả bảo vật gia truyền cũng lộ ra rồi.

 

Anh trước tiên đem đồ vật đặt vào ngăn kéo bên trong gian phòng khóa kỹ, rồi mới quay người xuống lầu.

 

Trong vườn xích bên kia, Lệ Minh Nguyệt cùng Kỷ Hoài An và Tô Noãn Tâm vốn dĩ đang chơi đùa rất vui vẻ, thì đột nhiên Lệ Kiên lại mang theo Trần Tố Nhi tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.