Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1077



Chương 1077

 

Lệ Minh Viễn gần như cắn xé, gặm lấy đầu vai của cô.

 

Tô Noãn Tâm kinh ngạc hô lên một tiếng… Nhưng không từ chối.

 

Nếu như vậy có thể làm lành như lúc ban đầu cũng không tệ.

 

Cô nguyện ý.

 

Đặc biệt là sau khi biết hồi bé chú đáng thương như vậy, cô cảm thấy cho chú bao nhiêu cũng không đủ.

 

Chỉ cần anh muốn.

 

Chỉ cần cô có.

 

Cô sẽ cho anh hết toàn bộ.

 

Dù sao năng lực của cô yếu ớt, thứ có thể cho chú cũng không nhiều.

 

Nhưng mà Lệ Minh Viễn thật sự không có tức giận.

 

Nhìn thấy con nhóc đau lòng vì anh, còn khóc thành như thế… Trong lòng anh có mấy phần động lòng.

 

Chỉ là trong lòng có chút khó chịu, không biết đối phó như thế nào mà thôi.

 

Giờ phút này.

 

Anh chỉ muốn quyết tâm đối với cô.

 

Muốn giày vò chính cô.

 

Lúc đầu buổi chiều bọn họ đã làm một lần buổi tối đang định để cho cô nghỉ ngơi thật tốt.

 

Nhưng mà điều khiến Lệ Minh Viễn không ngờ là nhật ký bị xem trộm xong lại còn có chuyện tốt này.

 

Con nhóc này ngoan ngoãn chưa từng thấy trước đây…

 

Trái tim Lệ inh Viễn đã mềm thành một cục…

 

Cô nhóc tốt như vầy… Thật là yêu thương chiều chuộng bao nhiêu cũng không đủ.

 

Sau đó Tô Noãn Tâm lại ôm lấy cổ anh, làm nững trong ngực anh nói: “Chú đã bớt giận chưa?”

 

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Em cho rằng anh là vì nguôi giận?”

 

“Em biết chú không phải như thế…. Chú chính là bị tình dục đốt cháy linh hồn, thứ đưa tới cửa thì không thể lãng phí, đúng không!”

 

Khóe miệng Lệ Minh Viễn co rút nói: “Tô Noãn Tâm, em thử nói hươu nói vượn câu nữa xeml”

 

“Ha ha! Em không nói nữa”

 

“Ngoan… Muộn rồi, ngủ đi”

 

“Nhưng trong lòng em có chút loạn, không ngủ được thì phải làm sao bây giờ?”

 

Lệ Minh Viễn lạnh nhạt nói: “Còn muốn tiếp tục sao?”

 

“Không được không được…. Chú, chú trò chuyện với em đi mà”

 

“Em muốn nói cái gì?”

 

“Chuyện hồi bé của chị “Chuyện đã qua lâu rồi, “Nhưng trong đầu em có ấn tượng mơ hồ…. Chú lúc nhỏ ngồi ở bên cạnh bàn sách, vừa lau nước mắt nước mũi vừa viết nhật ký… Thật là đáng thương”

 

Khóe miệng Lệ Minh Viễn co rút nói: “Không có lau nước mũi”

 

“Phụt… Nhìn có vẻ chú chưa làm thế bao giờ”

 

“Ừ”

 

“Chú đừng khó chịu… Sau này có em luôn ở bên cạnh chú, nếu trong lòng chú có gì khó chịu thì có thể nói với em… Em sẽ ngoan ngoãn lắng nghe”

 

“Sau khi nghe xong thì cười nhạo anh?”

 

“Phụt, không có chuyện đó đâu! Chú, em đan nghiêm túc nói chuyện với chú đói”

 

“Ừ, nói xong rồi sao?”

 

“Chú, chú lại không kiên nhẫn được nữa rồi!”

 

“Tô Noãn Tâm, rốt cuộc em muốn sao?”

 

“Em chỉ muốn chú nói với em một ít lời trong lòng cũng không được sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.