Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1090



Chương 1090

 

Đây là giữa ban ngày, ở trong phòng làm việc yêu đương vụng trộm?

 

Vẻ mặt Khương An Hòa có chút khó coi trừng mắt nhìn cô nói: “Người phòng tài vụ tới đây có chuyện gì?Ðưa thứ gì tới vào thời gian này?”

 

Tô Noãn Tâm cau mày nói: “Bảng báo cáo, cùng thanh lý tiền”

 

“Đưa đồ cho tôi là được”

 

“Cần ký tên, sau đó tôi mang về nộp lại.”

 

“Cô chờ, tôi đi lấy bút”

 

Khương An Hòa mở, quay người đi vào cầm bút, ký tên của mình vào bên trên tờ báo cáo.

 

Tô Noãn Tâm cau mày nói: “Cô còn không thèm kiểm tra lại sao?”

 

Khương An Hòa lạnh lùng nói: “Tôi làm việc như thế nào còn cần cô dạy sao? Bộ tài vụ còn có thể tính sai tiền?”

 

“Như như sai thật thì tính là trách nhiệm của ai?” Tô Noãn Tâm tức giận.

 

“Tôi nói nè, cô là người mới tới sao? Có biết tôi là ai không?”

 

“Không phải chỉ là một trợ lý nho nhỏ của bộ tài nguyên nhân lực.

 

thôi sao? Vênh váo cái gì chứ”

 

*Ôi…… Cái người mới tới này thật là khiến người ta đau đầu, bộ trưởng, ngài xem cô ta kìa…… Người của bộ tài vụ đến bộ tài nguyên nhân lực của chúng ta khoa tay! Thật đúng là không hiểu quy củ…… Biết bộ tài nguyên nhân lực của chúng ta đại biểu cho cái gì không?”

 

Tô Noãn Tâm thản nhiên nói: “Đại biểu cái gì?”

 

“Đại biểu quyết định công việc của ngươi….. Đại biểu cho việc có thể kết thúc kiếp công việc của cô bất cứ lúc nào”

 

*ồ…… Lợi hại như vậy sao?”

 

“Nể mặt cô là người mới nên tôi lười so đo với cô, cút đi nhanh lên, lần sau nên làm việc như thế nào, không cần tôi phải dạy nữa chứ?”

 

“Cô nói một chút xem sau này tôi phải làm việc như thế nào?”

 

Khương An Hòa vòng hai tay trước ngực, vẻ mặt kiêu ngạo hất cằm nói: “Lần sau nếu đến không thấy tôi ở bàn làm việc thì cứ đứng ở đó chờ tôi! Tôi ra, tự nhiên sẽ nhìn thấy cô, tiếp nhận đò cô đưa tới”

 

“Ồ… Ra là như thế”

 

“Không sai! Nếu không, nhớ kỹ, chớ chọc tôi, nếu không kiếp sống nghề nghiệp của cô sẽ chấm dứt”

 

“Vậy hiện tại tôi cũng sẽ nói cho cô biết…… Khương An Hòa có đúng không? Đi thu dọn đồ vật của cô một chút, lập tức rời khỏi đây! Cô bị sa thải!”

 

Vẻ mặt Khương An Hòa khiếp sợ nhìn xem cô nói: “Cô có bệnh sao?

 

Người của phòng tài vụ chạy tới nơi này nói đùa à? Bộ trưởng…… ngài mau ra xem cô ta đi”

 

Bên trong có một người đàn ông mập mạp chạy ra cau mày nói: “Giữa ban ngày, kiếm đâu ra nhiều chuyện vậy”

 

“Cô ta nói, bảo em thu dọn đồ đạc rời đi, em bị sa thải…… Ha ha ha ha, bộ trưởng…… Cô ta cho là cô ta là ai chứ?”

 

Ánh mắt Tô Noãn Tâm lạnh lùng về phía người đàn ông mập mạp, cười lạnh nói: “Giữa ban ngày ban mặt ở trong công ty yêu đương vụng trộm với cấp dưới, ông xứng làm bộ trưởng bộ tài nguyên nhân lực sao?

 

Tôi nói cho các người biết, các người xong đời rồi”

 

Nói xong câu đó, Tô Noãn Tâm quay người muốn đi.

 

Khương An Hòa cười lạnh một tiếng nói: “Cô đứng lại! Con mắt nào của cô nhìn thấy chúng tôi yêu đương vựng trong phòng làm việc giữa ban ngày?”

 

Bước chân Tô Noãn Tâm không khỏi dừng lại nói: “Cô trợ lý này, cô nên đi tìm một chỗ có gương rồi tự soi gương đi! Cô cho rằng ai cũng bị ngu sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.