Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1096



Chương 1096

 

Tô Noãn Tâm không nhịn được cười ni mẹ em nghe thấy, chắc chắn bà ấy sẽ tức chết”

 

“Chẳng lẽ không đúng sao? Biết rõ em là ngôi sao tai họa, còn sai em đi làm việc?”

 

Lời này mà bị “Phụt…… Chú làm em tổn thương đấy”

 

“Ngoan, tự mình chơi một lúc đi”

 

“Chú còn bận làm việc sao?”

 

“Ừ”

 

“Vậy được Tô Noãn Tâm quay người muốn đi đến chỗ ghế so pha. Đột nhiên cô bị Lệ Minh Viễn gọi lại nói: “Đi gọi Lý Mạnh vào đây”

 

“Ô, có ngay”

 

Tô Noãn Tâm trả lời sảng khoái, lại hậu tri hậu giác nói: cho em làm chân chạy vặt sao, không sợ em gây chuyện à? Vừa rồi còn nói cô là ngôi sao tai họa nữa. “Không sợ, có xảy ra chuyện gì lớn thì cũng có anh gánh cho em, đi đi”

 

Khoảng cách ngắn như vậy có thể gây họa gì? Lệ Minh Viễn ngàn không ngờ tới, Tô Noãn Tâm thật sự có thể làm được, khoảng cách ngắn như vậy mà cô cũng có thể dẫn tai vạ đến được. Tô Noãn Tâm ra ngoài, không thấy Lý Mạnh đâu thì lại trở về. “Chú, thư ký Lý không ở đây”

 

“Chắc là anh ta đang ở tầng ba mươi năm sắp xếp công việc cho trợ lý”

 

Hai con mắt Tô Noãn Tâm không khỏi sáng lên nói: “Vậy em đi tìm anh ta”

 

“Đi đi”

 

Tâng ba mươi năm, văn phòng trợ lý. Bốn trợ lý đều quy quy củ củ ngồi trước bàn hội nghị. Lý Mạnh ngồi ở vị trí chủ vị, trên tay vừa lật xem tư liệu, vừa chững chạc đàng hoàng sắp xếp lượng công việc gần đây. Hiện tại mỗi lần Lâm Sơn Linh nhìn thấy anh thì đều nghĩ tới chuyện lần trước xảy ra ở tầng ba mươi sáu.

 

“Chú cũng Trong đầu vẫn đang miên man suy nghĩ. Thư ký Lý thích cô ất Bây giờ còn thích không? Có phải là thích một hai ngày là không thích nữa?

 

Hay là chỉ đột nhiên hứng thú mà thôi? Dù sao nếu như là thích, tại sao qua lâu như vậy rồi mà không có chút động tác gì? Ánh mắt nhìn cô ấy vẫn lãnh đạm như cũ. Phê bình cũng không chút nương tay gì? Xác định là thích chứ không phải chán ghét sao?

 

Từ ngày hôm đó trở đi, cô ấy trở về suy nghĩ thật lâu, không hiểu Lý Mạnh rốt cuộc thích cô ấy ở điểm gì. Luôn cảm thấy, tổng giám đốc đang trêu chọc người khác.

 

Nhưng tâm trạng bây giờ của cô ấy vẫn có chút phức tạp như cũ. Lý Mạnh sắp xếp công việc cho ba người trợ lý kia xong, ánh mắt thản nhiên quét về phía cô ấy một cái nói: “Phòng an ninh mạng làm rất tốt, tiếp tục duy trì”

 

Lâm Sơn Linh vội vàng tỉnh táo lại, cười híp mắt nói: “Dạ, Thư ký Lý”

 

“Ừ, không có việc gì nữa thì tất cả đi về làm việc đi”

 

Bốn người trợ lý cùng nhau đứng lên nói: Lúc này Tô Noãn Tâm đi tới tìm. Lý Mạnh vừa quay người đã nhìn thấy cô. Mặt mũi anh ta tràn đầy kinh ngạc nói: “Cô Tô, sao cô lại tới đây?”

 

Bốn trợ lý nghe vậy, cùng nhau nhìn về phía cổng. Chỉ thấy cô vợ nhỏ của tổng giám đốc đột nhiên đến thăm, vẻ mặt đầy ý cười đứng ở cửa, sau đó đi tới nói: “Chú nhà tôi tìm anh có việc, bảo tôi đi gọi anh”

 

Lý Mạnh thấy ngoài miệng cô nói như vậy, nhưng ánh mắt không khỏi nhìn chằm chằm về bốn người trợ lý trên trên đầu đầy mấy vạch đen.

 

Anh ta dở khóc dở cười đi nhanh đến, muốn ngăn cản cô tiếp tục đi vào trong. Nhưng tốc độ của Tô Noãn Tâm còn nhanh hơn, vòng qua người anh ta, đi vào văn phòng trợ lý. Lại còn cười híp mắt nói: “Xin hỏi vị nào là Trợ lý Lâm?”

 

Lâm Sơn Linh vẻ mặt mơ màng nhấc tay nói: “Cái đó…… Là tôi”

 

Vẻ mặt Tô Noãn Tâm hiếu kì, nhìn về phía cô ấy. Phát hiện, là một cô gái chừng hai bốn, hai năm tuổi. Ngũ quan rất xinh đẹp, khuôn mặt nho nhỏ, tướng mắt tuy nhìn bình thường nhưng thuộc dạng sắc bén. Ánh mắt trong vắt, cả người có một cỗ hào sảng. Thế mà Lý Mạnh lại thích dạng này…… Lý Mạnh quả thực đau cả đầu.

 

“Cô Tô…… Tôi đã làm xong việc rồi, có thể đi lên rồi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.