Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1109



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1109

 

Lầm đầu tiên Tô Noãn Tâm nhìn thấy có người có thể khiến chú nhà cô tức đến mức nói chuyện phải nghiến răng nghiến lợi

 

Má ơi.

 

Người này là có bao nhiêu đáng hận chứ.

 

Cô tức giận trợn mắt nói: “Anh đừng có nói mò, mẹ tôi còn lâu mới qua lại với anh!”

 

Ân Vô Tà nhíu mày nói: “Con nhóc cô thì biết cái gì, nữ hảo hán sợ bị đàn ông quấn…… Tôi có là kiên nhẫn, tôi thật sự thích mẹ cô, không phải tùy tiện nói cho vui đâu”

 

“Sau đó thì sao? Anh định mỗi ngày đều đi quấy rối mẹ tôi sao?”

 

“Đó không gọi quấy rối, gọi là đi lộ cái mặt…… Thời gian lâu dài, chị ấy có thể sẽ nhớ kỹ tôi”

 

“Ha…… Tôi thấy anh đừng có lãng phí thời gian nữa, mẹ tôi đã có người trong lòng rồi”

 

“Chỉ là một tên…. Thực vật mà thôi”

 

Anh ta còn không thèm để vào mắt.

 

“Ân Vô Tà!” Lệ Minh Viễn ngắt lời anh ta, giọng nói mười phần cảnh cáo.

 

Ân Vô Tà nhún vai nói: “Biết biết, không nói! Thật sự là đáng ghét, theo đuổi phụ nữ thôi mà, còn bị thằng nhóc cậu muốn mắng là mắng, muốn đánh là đánh! Tôi thiếu cậu sao?”

 

“Lúc tôi nhìn trúng chị ấy, tôi đâu có biết chị ấy là mẹ vợ tương lai của cậu đâu”

 

“Tuy nhiên coi như hiện tại đã biết, tôi cũng sẽ không từ bỏ!”

 

“Tùy anh”

 

“Vậy cậu cũng đừng có quản…… Nhóc con cũng là, đây là ta cùng mẹ ngươi ở giữa sự tình, ngươi cũng đừng quản, nhỡ đâu một ngày nào đó mẹ cô bị tôi theo đuổi tới tay? Cô yên tâm, tôi nghiêm túc, không phải tùy tiện chơi đùa đâu”

 

Tô Noãn Tâm yên lặng nhìn Lệ Minh Viễn một cái, Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì cút nhanh lên.”

 

“Ha, đây là sợ cái bóng đèn này là tôi quấy rầy thế giới của hai người sao…… Được rồi, ông đây đi, lần sau cậu có mời tôi thì tôi cũng không tới đâu”

 

Khóe miệng Lệ Minh Viễn co rút nói: “Không ai mời, cút đi.”

 

Ân Vô Tà không thèm để phất tay, đứng dậy rời đi.

 

Tô Noãn Tâm trực tiếp mắt trợn tròn nói: “Chú…… Đây rốt cuộc là ai vậy? Da mặt dày như thế sao?”

 

“Là bạn bè.”

 

“Không ngờ chú còn có người bạn khác ngoài Tân Thiên đó….. Thật thần kỳ, trước đó anh ta đi tìm em, còn nói qua với em, em còn tưởng là anh ta nói đùa chứ?”

 

“Anh ta đi tìm em?”

 

“Vâng…… Nói muốn giải quyết mẹ em, trước tiên cần phải giải quyết em, như vậy sẽ thành công một nửa…… Mặc dù em tán thành mẹ em tìm bạn trai, nhưng anh ta nhỏ hơn mẹ em tận mười tuổi! Nhìn thế nào cũng có cảm giác không đáng tin cậy”

 

Lệ Minh Viễn cau mày nói: “Anh ta đã nói với em những gì”

 

“Anh ta nói…… Anh ta đã cứu mạng của chú, hồi cấp hai hay cấp ha gì đó, anh ta không nhớ…”

 

“Cấp ba, hồi lớp mười” Lệ Minh Viễn thản nhiên nói.

 

“Còn nói là bị sát thủ chuyên nghiệp bao vây……”

 

“Ừ”

nhiều như vậy…… Cho nên, khả năng anh ta nghiêm túc là rất lớn”

 

“Nhưng mẹ em không thích anh ta……”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.