Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1114



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1114

 

Dương Ánh Mai cũng rất kinh ngạc, hoàn toàn không biết vì sao Tô Noãn Tâm lại chọn loại quần áo này cho cô ấy, dù sao cô ấy cũng đã ba mươi tuổi rồi. Đây không phải là đang giả nai sao?

 

Cô ấy nghe thấy Tô Noãn Tâm nói: “Thừa dịp còn thẻ thì mặc đi, nếu không mấy năm nữa sẽ không thể mặc ra ngoài đâu! Chị Ánh Mai chắc chắn là một người không thường ra ngoài, cái làn da này đều tỏa ánh sáng, chăm sóc rất là tốt… Đoán chừng bình thường anh Tiêu cũng mua cho chị không ít tổ yến để bồi bổ, chị mặc thử tất cả những phong cách này đi… Mua về thỉnh thoảng mặc một chút, tìm lại cảm giác thanh xuân… Đem những tiếc nuối trong quá khứ, cảm thấy mình thua thiệt anh Tiêu, toàn bộ bù đắp cho anh ấy là được, bù đắp một chút thì trong lòng cũng sẽ bớt áy náy một chút.”

 

Dương Ánh Mai đã tán gẫu với cô rất nhiều lần trên Zalo.

 

Nói rất nhiều chuyện về quá khứ của cô ấy và Tiêu Bảo Dương.

 

Cũng đã nói rất áy náy với Tiêu Bảo Dương.

 

Dương Ánh Mai nghe vậy thì trong lòng không khỏi khẽ động.

 

Cô ấy nghiêm túc gật đầu, dùng khẩu hình nói: “Có lý… Noãn Tâm, em thật thông mình, chị nghe theo em”

 

“Ha ha, những gì em nói cũng chưa chắc là đúng đâu… Dù sao em muốn mọi người đều sống tốt, muốn người bên cạnh em đều sống tốt.”

 

Kỷ Hoài An cười nói: “Hoài An rất là tốt, cũng thông minh nữa… Có thể làm bạn bè với chị, em rất vui mừng”

 

“Ha ha ha, vậy chúng ta đi dạo tiếp, chỉ Ánh Mai, chị đi thử mấy bộ quần áo kia đi, nếu hợp thì chúng ta mua”

 

 

Kỷ Hoài An ở bên cạnh tán dương liên tục: “Đẹp! Chị Ánh Mai thật là đẹp!”

 

Dương Ánh Mai có chút đỏ mặt, lộ ra một nụ cười, nhìn Tô Noãn Tâm rồi dùng khẩu hình nói: “Chị… Có thể mặc luôn không?”

 

“Ha ha ha, chị Ánh Mai thật đáng yêu! Chị có muốn thử mấy bộ khác không?”

 

Dương Ánh Mai lắc đầu nói: “Không… Nghe em, mua hết”

 

Cô ấy có tiền.

 

Hàng năm Tiêu Bảo Dương cho cô ấy rất nhiều tiền, nhưng bình thường cô ấy không ra ngoài cho nên tiền rất nhiều.

 

Cô ấy cũng không quan tâm là có bao nhiêu tiền.

 

Mười năm tích lũy chắc chắn sẽ rất nhiều. cô ấy chưa từng tính qua.

 

“Ha ha, được! Mua hết!”

 

“Noãn Tâm, em không mua sao?”

 

“Em không chọn được bộ hợp mình, đợi khi nào chọn được bộ hợp thì sẽ mua”

 

Một nhân viên giúp đỡ xách mấy cái túi quần áo, Tô Noãn Tâm cũng giúp đỡ.

 

Sau khi đi dạo xong cửa hàng quần áo, bọn họ lại đi dạo cửa hàng túi xách Kỷ Hoài An và Dương Ánh Mai lại mua không ít.

 

Ngược lại Tô Noãn Tâm thì không mua cái gì.

 

Chủ yếu là cô không thiếu gì.

 

Đột nhiên, Dương Ánh Mai kéo Tô Noãn Tâm, dùng khẩu hình nói với cô: “Chị muốn mua quà cho Tiêu Bảo Dương”

 

“Phụt… Không có vấn đề gì! Hiếm khi đi ra ngoài dạo phố một lần, mua đồ cho người đàn ông của mình, chắc chắn bọn họ sẽ vui vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.