Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1117



Chương 1117

 

Đột nhiên phía sau bà vang lên một giọng nói: “Tiêu chuẩn này vẫn tốt đấy chứ! Lệ Minh Viễn, cái thằng nói nhỏ thành to.”

 

Trịnh Mạn Nhi giật nảy mình, quay lại liếc anh ta một cái: Ân xuất thần nhập quỷ như thế sao?”

 

“Sao thế? Hù đến chị à? Vậy thì tôi xin lỗi nhá!”

 

Tô Ngọc Mỹ tức “Không có”

 

Nói xong thì cầm điện thoại quay người rời đi.

 

Ân Vô Tà vội vàng đuổi theo.

 

Tô Ngọc Mỹ vừa ôm cặp tài liệu vừa gọi điện thoại.

 

Đi giày cao gót, mặc đồ làm việc công sở, nhìn vô cùng quyến rũ.

 

Đôi mắt thâm thúy của Ân Vô Tà nhìn có chút ngây người.

 

Chờ lấy.

 

Sớm muộn gì anh ta cũng sẽ theo đuổi được người phụ nữ này.

 

Tô Noãn Tâm không cầm điện thoại trên người, cô đang mải nghịch nước.

 

Giám đốc Không ngờ con nhóc này lại không nghe máy, nó muốn lên trời hay sao?

 

Ân Vô Tà nhìn bộ dáng thở phì phò của bà, đi lên trước hai bước nói “Hiện tại đã là thời đại nào rồi, mặc như thế cũng không có vấn đề gì, cái thằng Lệ Minh Viên kia cứ thích chuyện bé xé ra to, tôi cảm thấy con nhóc kia cũng không làm gì sai”

 

Tô Ngọc Mỹ nhíu mày nói: “Giám đốc Ân, đây là việc nhà của chúng tôi, anh cũng muốn quản sao?

 

Ân Vô Tà nhíu mày nói: “Thanh tra Tô có cảm thấy mình quá mức hài lòng với người con rể tương lai Lệ Minh Viễn này, dẫn đến yêu cầu quá nghiêm khắc với con gái của mình không?”

 

“Giới trẻ bây giờ đi biển đều mặc như vậy!”

 

“Tôi vừa xem qua tấm hình kia rồi, hai người bên cạnh con nhóc kia cũng mặc như vậy.”

 

“Nếu con nhóc mà không mặc thì có hợp quần thể không?”

 

Tô Ngọc Mỹ nghĩ cũng cảm thấy có lý.

 

Nhưng.

 

Dù sao cũng là người đã có chồng chưa cưới, cũng phải quan tâm đến cảm nhận của Lệ Minh Viễn chứ?

 

Bà thản nhiên nói: “Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến giám đốc Ân”

 

“Bài xích tôi như thế sao?”

 

“Nếu là thế thì sao?”

 

Ân Vô Tà thản nhiên nói: “Nếu như tôi nói cho chị, người mà chị đợi cả đời này cũng không đợi được, chị sẽ còn tiếp tục bài xích người khác giới như vậy sao?”

 

Tô Ngọc Mỹ nghe vậy thì vẻ mặt không khỏi thay đổi.

 

Anh ta có ý gì?

 

Anh ta biết cái gì?

 

Người mà bà đợi… chỉ là người trong mơ.

 

Ý của anh ta là người này thật sự tồn tại ở trong hiện tại?

 

Hơn nữa anh ra còn biết đó là ai?

 

Trong lúc nhất thời, trong lòng Tô Ngọc Mỹ kinh hãi.

 

Bà bất động thanh sắc cười lạnh nói: “Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì tới cậu.”

 

“Ha… Tôi chỉ tốt bụng nhắc nhở chị thôi.”

 

“Vậy giám đốc Ân nói một chút, tại sao người mà tôi đợi cả đời này cũng không đợi nổi?”

 

“Chuyện này không thể trả lời, tôi đã hứa với người khác là sẽ bảo vệ bí mật này, chỉ là tốt bụng nhắc nhở cho chị một phen, đừng để tuổi đẹp nhất của mình lãng phí trên người một kẻ sẽ không xuất hiện”

 

Trong lòng Tô Ngọc Mỹ kinh hãi tột độ.

 

Không ngờ… người kia thật sự tồn tại.

 

Cặp mắt kia… chỉ xuất hiện ở trong mơ, chắc chắn cũng phải gặp qua ở hiện thực, nếu không thì làm sao có thể xuất hiện ở trong mơ được?

 

Hơn nữa, tại sao bà còn nhớ rõ?

 

Rốt cuộc là đã gặp ở đâu…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.