Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1119



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1119

 

“Ân Vô Tà! Sự nhẫn nại của tôi có giới hạn!”

 

“Ha… Thằng nhóc cậu không muốn giúp tôi thì thôi, còn muốn ngăn cản tôi! Dựa vào cái gì chứ? Tôi không chịu, người tôi đã nhìn trúng, tôi muốn theo đuổi! Theo đuổi được mới thôi!”

 

“Nhóc con và mẹ em ấy không thích cậu”

 

“Cậu cảm thấy là vì cái gì?”

 

“Bởi vì cậu lỗ mãng, không đáng tin cậy!”

 

“Phi, tôi là hạng người gì, cậu còn không rõ ràng sao? Người bạn gái nào mà tôi qua lại mà không phải thật lòng hết?”

 

“Sau đó tại sao lại bị người ta đá?”

 

“Đó là bởi vì tôi không muốn kết hôn! Tuổi tác của bọn họ đã cao cho nên muốn kết hôn, mà tôi thì theo chủ nghĩa độc thân, nhưng mà nếu như là Tô Ngọc Mỹ thid tôi rất vui lòng kết hôn… Dù sao loại người hiền lương thục nữ như chị ấy, đối xử với người bên cạnh rất ôn nhu…Cảm giác nếu mà chị ấy cũng đối xử với tôi như thế, cuộc sống này sẽ tốt biết bao… Cho dù sống hết cả đời như vậy thì tôi cũng cam lòng”

 

“Ha… vấn đề bây giờ là dì tô không vui”

cũng không phải thích thằng nhóc cậu!”

 

“Tôi cũng không hoan nghênh cậu.”

 

“Vậy thằng nhóc cậu cũng phải chịu, dù sao ân cứu mạng lớn hơn trời..”.

 

“Tại sao Kỷ vân tiêu không tỉnh được?”

 

“Muốn biết?”

 

“Thích phí Iời?”

 

“Được rồi, ai bảo anh trai đây thích mẹ vợ tương lai của cậu chứ, nói cho cậu cũng không sao, chỉ là… Cậu chịu khó nói tốt vài lời cho tôi trước mặt mẹ vợ tương lai của cậu là được”

 

“Cậu nằm mơ”

 

“vậy thằng nhóc cậu cũng không thể ngăn cản! Nếu tôi với Tô Ngọc Mỹ thật sự ở bên nhau, cậu phải đồng ý, làm việc theo quy củ, gọi tôi một tiếng bố vợ”

 

Lệ Minh Viễn tức giận nói: “Theo đuổi được người ta rồi hãng nói.”

 

“Được, nể mặt câu nói này, tôi sẽ từ bi nói cho cậu biết… Trước khi tôi về nước, hội sở chữa bệnh của Kỷ Vân Như đột nhiên nổi lên ở nước ngoài, vị trợ lý thân cận bên người Kỷ Vân Tiêu đã theo ông ta hơn hai mươi năm không rời nửa tấc cũng là người tài giỏi, Kỷ Vân Như bỏ tiền, ông ta bỏ lực, ở nước ngoài triệu tập không ít bác sĩ hàng đầu, thành lập hội sở chữa bệnh xa hoa, chuyên môn dùng để nghiên cứu phát minh phương pháp khiến cho Kỷ Vân Tiêu tỉnh lại”

 

“Trước khi về nước, đại khái tôi có thể hiểu rõ… quả thật bọn họ đã nghiên cứu ra được một chút gì đó, nhưng thuốc thang khó kiếm, còn phải cần lượng thuốc thang khổng lồ, nếu mà có thể cứu sống được thì chính là hiền nhân”

 

“Cho dù Kỷ Vân Như có bỏ một đống tiền, tiếp tục đập không ngừng thì hy vọng cũng cực kỳ mong manh”

 

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Nhỏ bé nhưng cũng không có nghĩa là không có”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.