Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1129



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1129

 

Ông cụ bao che con cháu cầm trượng xông tới, khí thế hung mãnh, gương mặt khắc nghiệt, trong miệng vẫn không ngừng mắng chửi bà cụ nhà họ Lan.

 

Bà cụ Lan lập tức khóc lóc om sòm, giận dữ hét lên: “Ông là ai! Dám xía vào chuyện vớ vẩn nhà họ Lan hả!?”

 

Ông cụ dùng sức quơ quải trượng về phía trước.

 

Bà Lan trực tiếp bị đẩy ngã ngồi dưới đất, bắt đầu la hét om sòm.

 

“Ôi chu choa mẹ ơi, ông già đáng chết này đánh người kìa!”

 

Bà Lan hai tay chống nạnh đứng đó, khi thế hung hăng lớn tiếng với ông Ngô: “Ông là ai! Dám động đến mẹ chồng tôi! Muốn chết hả!”

 

Ông Ngô nhìn bà ta bằng ánh mắt như nhìn một tên ngốc, giọng nói vang dội báo tên của mình.

 

“Ông già này là Ngô Ngụy! Lão già nhà họ Lan kia, ông trốn phía sau làm cái gì đấy? Lẽ nào nhà họ Lan các người là do mấy con đàn bà này quyết định hả?”

 

Ông cụ Lan vốn đang ở đó đau lòng cháu trai, nghe tiếng liền vội vàng chạy tới, vừa nhìn thấy ông Ngô thì sửng sốt, ngay sau đó nhíu mày nói: “Thật đúng là ông…”

 

“Ông già đáng chết kia lớn tuổi rồi mà vẫn không quản được vợ mình hả? Cứ như chó điên chạy ra ngoài đường sủa bậy là sao? Tìm con dâu cũng cái đức hạnh giống y như đúc, ngay cả cháu gái của Ngô Ngụy tôi cũng dám động vào hả?”

 

“Ông đừng có xía vào chuyện của người khác! Không thấy cháu trai của tôi bị đánh thành cái dạng gì à, tôi nói cho ông biết, nhà họ Lan chúng tôi ba đời đều chỉ có một dòng độc đỉnh là đứa cháu này lại bị đánh thành như thế, ai tới cũng vô dụng!”

 

“Hừi Đứa cháu nội như đầu heo kia của ông ngoài chức năng nối dõi tông đường ra thì còn có thể làm gì nữa?”

 

“Tôi không cho phép ông xem thường con cháu họ Lan của chúng tai”

 

 

“Đó cũng là chuyện của nhà họ Lan chúng ta. Hôm nay, con nhóc này làm tổn thương cháu trai duy nhất của nhà họ Lan chúng tôi, cô ta nhất định phải trả giá thật lớn!”

 

“Hừ, Ngô Ngụy tôi hôm nay đứng ở chỗ này, ai dám động đến một sợi tóc của cháu gái tôi thử xem!”

 

“Ông nghĩ rằng tôi sợ hãi một ông già như ông hả! Chúng ta cùng nhau lên!”

 

Bà cụ Lan và bà Lan nghe thế liền cùng nhau xông lên.

 

Ông Ngô lạnh lùng cười một tiếng, giơ gậy lên đập ngang ngực ông cụ Lan khiến ông ta trực tiếp lùi thẳng ra xa bên ngoài, ông ta tức giận trợn mắt nói: “Ông già thúi, ông đừng có ỷ vào mấy cái trò vui lúc trẻ của mình liền dám động tay động chân, cho rằng nhà họ Lan của tôi không có ai sao!”

 

“ồ, ông mang theo bao nhiêu người đấy? Cùng lên hả?”

 

“Đây chính là ông tự tìm lấy! Không có người nhà họ Kỷ ở đây, tôi xem ai sẽ che chở cho ông!”

 

“Đã sớm biết nhà họ Lan các người rất vô lý, xem thường ông già này ra cửa không dẫn theo người sao? Muốn đánh thì đánh, ai sợ ai!”

 

Tô Noãn Tâm nghĩ ông nội cô khi còn trẻ nhất định đã từng lăn lộn trên giang hồ.

 

Trời ạ!

 

Lời này vừa dứt, hơn một chục vệ sĩ mặc đồ đen xuất hiện từ chiếc xe phía sau.

 

Nhà họ Lan bên kia cũng mang theo mấy chiếc nhưng số người hoàn toàn khác nhau.

 

Ông cụ Lan ngẩn ra, nhíu mày: “Ông lại dám mang theo nhiều người như thế ra ngoài!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.