Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1136



Chương 1136

 

Ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng thì cũng cất lời: “Anh…đợi em một chút nhé, đang lái xe nên em không dám gọi điện thoại, sợ rằng bận nói chuyện mà quên quan sát đường đi.”

 

Ở đầu dây bên kia, tâm trạng Lệ Minh Viễn phức tạp, nói “ừm” một tiếng.

 

Không nói chuyện, cũng không cúp máy.

 

Trong lòng Tô Noãn Tâm không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

 

Vài phút sau, nhà họ Tiêu đã đến.

 

Tô Noãn Tâm đi theo sau xe của Tiêu Bảo Vỹ, lái xe vào nhà để xe của nhà họ Tiêu.

 

Bước xuống dưới xe, Tô Noãn Tâm cầm điện thoại di động nói với Tiêu Bảo Vỹ: “Tiền bối Tiêu Bảo Vỹ, anh vào nhà trước đi, bây giờ tôi phải gọi điện cho chú nhà tôi cái đã, một lát nữa tôi sẽ vào sau”

 

Tiêu Bảo Vỹ không biết là điện thoại của cô đang gọi rồi, chỉ gật đầu nói rằng: “Không sao, tôi đứng đây đợi cô, đây là lần đầu tiên cô đến nhà tôi nên sẽ chưa quen, lát nữa chắc sẽ không thể tìm thấy đường vào được”

 

“Nhưng không nhanh như vậy được đâu. Bây giờ tôi có rất nhiều chuyện phải nói với chú nhà tôi”

 

Lệ Minh Viễn không khỏi nhướng mày, rốt cuộc thì cô nhóc muốn nói với mình bao nhiêu chuyện đây?

 

Tiêu Bảo Vỹ dở khóc dở cười, nói rằng: “Có lẽ là vì chuyện xảy ra ngày hôm nay chăng?”

 

“Ừm. Tôi không dám nhận sai với chú nhà tôi, tôi cũng không còn mặt mũi nào nữa. Trên đường đi tôi đã không ngừng suy nghĩ nên nói như thế nào thì ông chú mới không tức giận…”

 

Tiêu Bảo Vỹ không nhịn được cười, nói: “Yên tâm đi, tổng giám đốc Lệ sẽ không tức giận với cô đâu.”

 

Nếu như thực sự tức giận thì đã không bảo vệ cô như vậy.

 

Đó là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Lệ Minh Viễn.

 

Tô Noãn Tâm nghe xong thì cẩn thận hỏi lại Tiêu Bảo Vỹ: “Cái đó…tiền bối Tiêu Bảo Vỹ, anh có nghĩ rằng chú nhà tôi ra tay quá hung ác hay không?”

 

Vẻ mặt của Lệ Minh Viễn không khỏi tối sầm khi nghe những lời này.

 

Cô nhóc này đang làm cái gì đây?

 

Tiêu Bảo Vỹ không biết là điện thoại đang mở, chẳng lẽ cô cũng không biết sao?

 

Cố tình hỏi như vậy để cho mình nghe à?

 

Tiêu Bảo Vỹ cười nhạt: “Tôi nghĩ…nếu lúc đó anh tôi có một con dao găm, không biết chừng Lan Duệ đã mất nửa mạng rồi ấy chứ, đáng đời Lan Duệ, không phải sao?”

 

“Bọn đàn ông các anh đánh nhau đều hung hãn như vậy sao?”

 

“Đàn ông chúng tôi tự đánh nhau thì sẽ không hung hấn như vậy, nhưng nếu vì bảo vệ phụ nữ của mình, chúng tôi có thể làm ra những chuyện rất liều mạng mà không cần tính đến hậu quả”

 

“Tôi hiểu rồi… nhưng bây giờ tôi cảm thấy hơi hoảng loạn”

 

“Hoạn loạn về điều gì?”

 

“Vì tôi mà bàn tay chú đã dính máu, lại còn là lần đầu tiên, lương tâm của tôi rất cắn rứt. Chú tôi vẫn luôn là một người đàn ông hoàn hảo.

 

trong lòng tôi, thật sự rất đặc biệt! Tôi thật sự sợ rằng sự tồn tại của mình sẽ phá hỏng sự hoàn hảo của anh ấy”

 

Tiêu Bảo Vỹ nhíu mày nói: “Thứ mà cô cho là hoàn hảo cũng chỉ là một mặt, trên đời này không có cái gì hoàn hảo cả. Là người thì chắc chắn sẽ có khuyết điểm, tổng giám đốc Lệ cũng không phải ngoại lệ…”

 

“Ví dụ như?”

 

“Ví dụ như kinh nghiệm trưởng thành của anh ấy. Đối với bất kỳ gia đình giàu có nào ở thủ đô, những người cầm quyền tranh đấu đều là một mất một còn, vì tiền vì quyền, tình cảm gia đình trong mắt họ từ lâu đã không còn tồn tại. Cũng giống như Lan Bảo Khiết vừa rồi, ngoài miệng cô ta đang bảo vệ em trai mình, nhưng e rằng trong lòng lại vô cũng mong muốn em trai mình bị kẻ khác đánh chết.

 

Như vậy, cô ta sẽ trở thành người thừa kế duy nhất của nhà họ Lan, không cần lấy chồng, chỉ cần tìm người ở rể, đứa con được sinh ra sẽ là huyết thống duy nhất của nhà họ Lan”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.