Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1139



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1139

 

Những thứ thuộc về mình sao “Chú à chú mới là người không nói đạo lý đó, chuyện người khác có thể làm tại sao em không thể chứ! Còn khoá Zalo của em, không cho em về nhà! Chú đáng ghét quá!”

 

“Đáng đời eml”

 

“Chú có nhất định phải tức giận với em như vậy không?”

 

“.” Rốt cuộc là ai giận ai hả?

 

“Được lắm! Chú cứ đợi đó, em không chỉ mặc bikini đi dạo bờ biển, em còn phải mặc bikini chụp hình, quảng cáo bikini, cho chú tức chết luôn!”

 

Nói xong liền tức giận cúp máy luôn.

 

Trong đầu Lệ Minh Viễn không khỏi tưởng tượng đến cảnh nhìn thấy con nhóc này mặc bikini trên TV bị người dân cả nước vây xem.

 

Ngay cả ý muốn giết người mà anh cũng có luôn rồi.

 

Sắc mặt tối tăm u ám trong suốt đoạn đường về nhà.

 

Trong phòng khách, Tô Ngọc Mỹ vậy mà cũng ở đây.

 

Lệ Minh Viễn thu liễm tâm tình lại, bước qua nói: “Dì Tô đến rồi”

 

“A Sâm… Sao lại về trễ như vậy? Noãn Tâm đâu?”

 

“Hôm nay em ấy ở nhà họ Tiêu với bạn bè bên kia, dì Tô không cần lo: “Gon bé này quá tuỳ hứng rồi”

 

Đâu chỉ tuỳ hứng thôi đâu?

 

Bây giờ Lệ Minh Viễn ngay cả ý nghĩ muốn bóp chết cô cũng có luôn rồi.

 

Nhưng vẻ mặt lại thản nhiên nói: “Dì Tô chắc là vẫn chưa ăn cơm đúng không, ăn cơm trước đi”

 

“Được, đúng lúc có vài chuyện muốn hỏi A Sâm…”

 

Con ngươi Lệ Minh Viễn hơi tối đi hỏi: “Dì Tô muốn hỏi chuyện gì?”

 

“Đi, vừa ăn vừa nói”

 

“Được”

 

Lệ Minh Viễn có vẻ như đã đoán được lần này Tô Ngọc Mỹ muốn hỏi gì rồi.

 

Thế nhưng lại mặt không đổi sắc mà đến trước bàn ăn ăn cơm, chờ Tô Ngọc Mỹ mở miệng hỏi.

 

Ăn đến một nửa, cuối cùng Tô Ngọc Mỹ cũng sắp xếp xong câu chữ trong lòng, mở miệng nói: “A Sâm… Cháu biết cả rồi có phải không?”

 

“Ý của dì Tô là gì?”

 

“Người kia… đôi mắt nhìn dì chằm chằm kia, là người tồn tại chân thật đúng không?”

 

“Đúng”

 

“Vậy A Sâm… biết tên đó là ai không?”

 

“Không biết, Ân Vô Tà biết, nhưng anh ta không chịu nói”

 

 

“Cho nên… Dì cũng giống vậy, đáp án cũng là không”

 

Lệ Minh Viễn đã hiểu.

 

Anh gật đầu nói: “Dì Tô, làm theo ý muốn của mình thôi, bên Ân Vô Tà… cháu không ngăn cản được, anh ta từng cứu mạng cháu”

 

Tô Ngọc Mỹ ngốc lăng: “Trước đây Minh Viễn từng xảy ra chuyện gì sao?”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.