Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1154



Chương 1154

 

“Cần phải có thời cơ thích hợp”

 

“Tôi có thể giúp cô, cái gì tôi cũng có thể giúp, tôi có thể đưa tiền cho cô để cô thuê sát thủ chuyên nghiệp đến giết cô ta!”

 

“Tôi không thiếu những thứ đó, tìm thời điểm thích hợp để ra tay, cô giúp tôi tìm người tách kẻ đang âm thầm bảo vệ Tô Noãn Tâm ra! Người của tôi đã lộ mặt hai lần rồi, rất dễ bứt dây động rừng, nếu như một lần không thành công thì sau này sẽ chẳng còn cơ hội nữa, Thế nên một lần này nhất định phải thành công”

 

“Được, tôi đồng ý với cô!”

 

Cúp xong điện thoại, khóe miệng Tân Viên nhếch lên giễu cợt.

 

Đần độn, ngu xuẩn.

 

Tôi cần sự giúp đỡ của cô ư?

 

Thứ tôi cần là một con cừu non chết thay!

 

Nếu Tô Noãn Tâm xảy ra chuyện gì thì người đầu tiên mà Lệ Minh Viễn tìm đến tính sổ sẽ là cô chứ không phải tôi.

 

“A…” Tân Viên đột nhiên hét lên, cả người cô ta bị một kẻ bất ngờ xuất hiện ném lên trên ghế sô pha.

 

Cô ta lập tức chửi ầm lên: “Cái đồ súc sinh này!”

 

“Đau quái!”

 

“Lại gọi điện cho ai đấy?”

 

“Là người khác gọi điện cho tôi.”

 

Tân Viên dùng vẻ mặt quyến rũ nhìn người đàn ông ở trên người nói: “A Từ…bao giờ anh mới giúp tôi chuyện của Tô Noãn Tâm đây?”

 

Người đàn ông kia không ngẩng đầu lên, cũng chẳng cho cô ta bất kì đáp án nào.

 

Một chút nóng này thoáng vụt qua trên gương mặt Tân Viên nhưng bị cô ta kìm chế lại.

 

Chà, đàn ông mà.

 

Làm được chút chuyện gì cho người khác cũng phải yêu cầu chút giá cả.

 

Mãi đến cuối cùng, người đàn ông kia mới đáp lại bên tên cô ta một câu: “Cần phải có thời cơ chín muồi”

 

Mặt mũi Tân Viên vặn vẹo nói: “Cần thời cơ chín muồi, lần nào cũng là cần thời cơ chín muồi!! Rốt cuộc là đến bao giờ mới làm được chuyện”

 

Người đàn ông cười mỉa mai: “Lẽ nào tất cả anh em của tôi đều nên chạy đi nộp mạng sao? Dục tốc bất đạt, cô không hiểu điều này à?”

 

“Nhưng đã lâu như vậy rồi!”

 

“Làm sao? Không chờ được nữa mà vội vàng muốn quay lại gặp người trong lòng à?”

 

Sắc mặt Tân Viên hơi đổi, nói: “Anh muốn nói cái gì?”

 

“Lệ Minh Viễn, người đàn ông cô yêu mười năm?”

 

“Đó là việc của trước đây rồi! Bây giờ trong lòng tôi chỉ còn nỗi hận anh ta mà thôi!”

 

“Thế à, Tân Viên, cô giỏi nhất là nói lời tính toán, đợi khi Tô Noãn Tâm chết rồi, cô tìm người nhà lấy một khoản tiền rồi cùng với tôi bay sang nước ngoài, chúng ta vĩnh viễn không trở lại nữa!”

 

“Biết rồi mà! Anh yên tâm đi, hiện giờ tôi đã là người của anh rồi, trong tim của tôi chỉ có mỗi anh thôi.”

 

Trên mặt của người đàn ông lúc này mới nở một nụ cười nhẹ.

 

Với vẻ mặt si mê, anh ta đặt lên trán cô ta một nụ hôn và nói: “Hãy ngoan ngoãn, đừng làm trái ý anh, cũng đừng cáu kỉnh với anh….em phải biết, người anh yêu nhất trên thế giới này chính là em”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.