Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1183



Chương 1183

 

Tô Noãn Tâm lễ phép kêu một tiếng: “Chào thím út”

 

Lâm Xuân Mạn nhìn thoáng qua Trần Tố Nhi, thấy vẻ mặt cô ta rất là khó coi, trong lòng cảm thấy rất thoải mái.

 

Quả nhiên vẫn là Tân Thiên có biện pháp.

 

Trần Tố Nhi thản nhiên nói: “Tô Noãn Tâm?”

 

“Không sai, chính là tôi… Cái đó, thím út với chú út vừa mới kết hôn chua được bao lâu mà đã bắt đầu chơi vậy sao?”

 

Trần Tố Nhi nhíu mày: “Cô có ý gì?”

 

“Tôi muốn nói là, ân oán giữa thím và Tân Thiên đừng có làm liên lụy đến Lâm Xuân Mạn, cũng đừng lấy chuyện của cô ấy nói, cô ấy là bạn của tôi…. Chút mặt mũi này, chắc là thím út sẽ cho tôi chứ nhỉ?”

 

“Tô Noãn Tâm, cô là cái thá gì chứ? Chưa gả vào nhà họ Lệ chúng tôi đã bắt đầu bày ra bộ dáng nữ chủ nhân ở trước mặt tôi?”

 

Mẹ nó, cô ta đang trêu ghẹo ai.

 

Được rồi.

 

Nếu Trần Tố Nhi đã muốn cùng cô vạch mặt thì cô cũng không cần nể mặt nhà họ Lệ nữa.

 

Cô cười lạnh một tiếng nói: “Trần Tố Nhi, cô tự coi lại chính mình đi!

 

Cô cho rằng tôi gọi cô một tiếng thím út là thật sự coi cô là thân thích sao? Tôi chỉ đang cho ông nội mấy phần mặt mũi thôi!”

 

“Nếu cô đã nói vậy thì tôi không còn gì để nói nữa, tôi sẽ đi thẳng về nhà nói với ông nội và Lệ Kiên, nói trước khi cô lên đại học đã bắt đầu làm loạn ở trường học, đổi đàn ông như thay áo!”

 

“Tô Noãn Tâm, cô có bệnh sao!”

 

“Đây đều là những chuyện cô Trần cô từng làm qua, là sự thật nha!

 

Nếu tôi mà tìm chú nhà tôi hỏi chắc là sẽ hỏi ra được không ít đâu! Thời đại học đã đổi đàn ông như vậy, đoán chừng sau khi tốt nghiệp cũng đổi không ít…”

 

“Chuyện này nếu mà tra ra mấy chục hơn trăm người, ông nội là một ông cụ truyền thống, chưa chắc đã dung được loại con dâu như cô đâu”

 

“Cô dám!”

 

“Cô cũng dám nói tôi như vậy, tại sao tôi lại không dám? Mặc dù tôi chưa gả cho chú nhà tôi, nhưng toàn bộ người nhà họ Lệ đều tán thành tôi! Chú nhà tôi và ông bội đều nói tôi là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Lệ, tôi chỉ chưa đủ tuổi để đăng ký kết hôn mà thôi… Cô còn lấy ra nói!”

 

“Cô dám thì tôi dám!”

 

Trần Tố Nhi quả thật là không dám chọc vào Tô Noãn Tâm.

 

Nếu không, để ông cụ Lệ biết những chuyện kia… nhà họ Lệ sẽ thật sự không dung cô ta.

 

Cô ta gả vào nhà họ Lệ nhưng vẫn chưa lấy được chỗ tốt gì đâu, nhà họ Trần cô ta cũng vậy.

 

Cô ta làm sao có thể vui lòng rời đi được.

 

Cô ta hít sâu một hơi nói: “Tô Noãn Tâm, chuyện hôm nay đều là hiểu lầm…. Tôi cũng chỉ nhìn thấy bạn học cũ là Tân Thiên ở đây cho nên mới tới chào hỏi thôi, về phần bạn cô phẫu thuật thẩm mỹ, đó là sự thật, nếu đã dám làm thì đừng có sợ người ta nói”

 

Nói xong, cô ta còn hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Xuân Mạn một cái.

 

Lâm Xuân Mạn môi nói: “Noãn Tâm, cậu xem đi… những người này toàn thích lấy mặt tớ ra nói, tớ không có biện pháp nào cả, rõ ràng tớ chỉ có cắt mí với nâng mũi mà làm như tớ sửa cả khuôn mặt không bằng…tớ sắp bị phiền chết rồi”

 

“Phiền cái gì mà phiền, cậu đâu có lấy tiền nhà họ họ đi phẫu thuật thẩm mỹ đâu, từng cái đều ghen tị ngoại hình cậu trẻ tuổi, phẫu thuật thẩm mỹ xong thì càng thêm xinh đẹp, còn bản thân họ thì không có dũng khí đi làm, không ăn được nho thì nói nho chua, bọn họ đều đang ghen ghét cậu đấy!”

 

Vẻ mặt Trần Tố Nhi trầm xuống: “Tôi ghen ghét cô ta?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.