Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1212



Chương 1212

 

Lý Mạnh lập tức đứng thẳng người nói: “Tôi lập tức đi thăm dò”

 

Lúc này Lệ Minh Viễn mới gật đầu nói: “Ừ, càng kỹ càng tốt!”

 

Nếu không quá phiền phức thì cùng cô nhóc đi chơi cũng được.

 

Mỗi lúc buổi tối khi con nhóc kia xem chương trình bố dẫn con đi du lịch, trong mắt đều đầy vẻ ghen tị.

 

Vốn là không có bố, còn mỗi ngày phải bị ngược.

 

Cái tiết mục kia quay không tệ… Giữa bố con giúp đỡ nhau rất nhiều.

 

Có đứa trẻ ngoan ngoãn, có đứa trẻ rất bướng bỉnh.

 

Cố người bố nghiêm túc, có người bố rất ôn nhu.

 

Nhưng cái kia đều là thứ cô nhóc khát vọng mà không có được, cho dù sau này Kỷ Vân Như thật sự tỉnh lại trở về… thứ mất đi ở tuổi thơ, ông †a cũng không thể bù đắp được.

 

Cho nên, nếu đã không thể cho nhóc con của anh tình thương của bố, thì cho cô nhóc đó một trận yêu đương ngọt ngào đi.

 

Chẳng mấy chốc Lý Mạnh đã in tư liệu ra đặt trước mặt Lệ Minh Viễn.

 

Còn đem mấy tiết mục đã phát trước đấy copy cho Lệ Minh Viễn xem.

 

Đúng lúc bây giờ là giữa trưa, không phải làm cái gì cả, chuyên ,môn nghiên cứu cái này.

 

Nói trắng ra là chương trình thể hiện ân ái,không hề giả trân.

 

Giữa các cặp đôi đều làm rất ra vẻ.

 

Nhưng vẫn có một chút ý tứ, tổ tiết mục sẽ sắp xếp để bọn họ hỗ trợ lẫn nhau, cũng không đến nỗi.

 

Nếu nhóc con đã muốn chơi thì chơi đi.

 

Lý Mạnh lại bị gọi vào lần nữa, tò mò nhìn Lệ Minh Viễn: “Tổng giám đốc”

 

“Đi… báo danh chương trình này: “Hả? Yêu đương ngọt ngào? Báo danh cho ai?”

 

“Cậu đoán xem?”

 

“Tôi với Lâm Sơn Linh sao? Chúng tôi không phải ngôi sao cũng không phải dễn viên… không dính dáng gì tới ngành giải trí, không có cách nào báo danh cả, tổng giám đốc đừng làm tôi khó xử”

 

Khóe môi Lệ Minh Viễn co rút: “Giúp tôi báo”

 

Lý Mạnh trừng lớn hai mắt nói: “Tổng giám đốc! ANh đừng làm bậy!

 

Anh là boss lớn một ngày trăm công nghìn việc, công ty mà không có anh sẽ không vận hành được! Làm sao có thời gian mà đi tham gia chương trình!”

 

“Hơn nữa không phải tổng giám đốc ghét nhất mấy thứ giả trân như vầy sao?”

 

“Cũng chỉ có tỏ vẻ ân ái trên màn hình, ai biết trong bí mật xảy ra chuyện gì, tổng giám đốc với cô Tô nhất định phải tham gia sao?”

 

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Nhóc con kêu chán, muốn đi chơi”

 

“Nhưng… tổng giám đốc sẽ quay mấy cái kia sao?”

 

“Tôi là đồ ngu à?”

 

“Hả? tổng giám đốc là một thiên tài, làm sao lại ngu ngốc được?”

 

“Nếu tôi đã không ngu ngốc, thì tại sao không thể đi chơi”

 

Anh đã xem qua quy tắc, tất cả chỉ là đi chơi, mấu khâu kia đã sớm chuẩn bị tốt.

 

Sẽ có một vài trờ chơi và khiêu chiến đơn giản.

 

Nếu mà anh chơi cũng không chơi thì cũng không xứng làm người.

 

Lý Mạnh dở khóc dở cười n hưng mấy chương trình kia đều thích mấy người da đen… thiết lập của tổng giám đốc là lạnh lùng…”

 

“Tôi chính là tôi, không liên quan tới ai cả, gần đâu nhóc con rất tích cực học tiếng Anh, học cũng rất tốt… em ấy chỉ đề cập với tôi một câu, không quấn lấy tôi đòi hỏi, rất là hiểu chuyện”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.