Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1216



Chương 1216

 

Lâm Xuân Mạn bị cúp điện thoại, trực tiếp ngồi xuống dưới đất che mặt khóc.

 

Dương Diễm nghe thấy tiếng khóc thì vội vàng đi tới: “Xuân Mạn…cậu làm sao thế?”

 

Lâm Xuân Mạn nghẹn ngào nói: “Tân Thiên căn bản là không thích tớ chút nào! Tớ không hề cảm giác được một chút tình cảm nào từ anh ấy! Nếu không phải lỡ xảy ra quan hệ với tớ, anh ấy phải phụ trách với tớ thì căn bản anh ấy sẽ không đối xử tốt với tớ”

 

“Cậu không thể bắt Tân Thiên đối xử với cậu như tổng giám đốc Lệ đối xử với Noãn Tâm!”

 

“Nhưng… Tân Thiên cũng không thể nói với tớ như vậy!”

 

“Anh ta nói cái gì?”

 

“Anh ấy nói nếu cùng tớ tham gia chương trình kia, chính là tự hạ thấp giá trị bản thân… còn nói nếu tớ ghen tị với Noãn Tâm, thì tự đi tìm một người đàn ông giống tổng giám đốc Lệ kia… hu hu, tớ đau lòng quá, tại sao anh ấy có thể nói như vậy chứ…”

 

Dương Diễm dở khóc dở cười: “Tân Thiên nói vậy cũng hơi quá đáng…”

 

“Đúng vậy! Thật quá đáng!”

 

“Nhưng mà Xuân Mạn, cậu có phát hiện không?”

 

“Hử?

 

“Thế mà cậu với Tân Thiên… lại cãi nhau? Hình như đây còn là lần đầu tiên nữa?”

 

Lâm Xuân Mạn mờ mịt nhìn cô ấy nói: “Hình như vậy… nhưng như thế thì sao?”

 

“Vợ chồng cặp đôi bình thường đều sẽ cãi nhau… có cãi nhau thì tình cảm mới sẽ càng tốt hơn, bố mẹ tớ cũng vậy… mấy cô chú bác.

 

hàng xóm cũng vậy… Giữa cậu với Tân Thiên vẫn luôn bình tháng, tớ cảm thấy ngẫu nhiên cãi nhau có lẽ sẽ là chuyện tốt đó.”

 

“Yêu đương không một chút chập chùng mới là không bình thường”

 

“Noãn Tâm với chú nhà cô ấy cũng thường xuyên cãi nhau thây…

 

Trước đó còn chiến tranh lạnh hơn cả một tháng đó”

 

Lâm Xuân Mạn lại trừng mắt nói: “Thật sự như vậy sao?”

 

“Cho nên… tớ cảm thấy có phải là Tân Thiên bắt đầu để ý đến cậy, cho nên mỗi lần cậu nói chú nhà Noãn Tâm thế này thế nọ cho nên anh ta mới tức giận nói lại cậu vài câu?”

 

“Sặc… Tớ không biết, nhưng lần trước làm bài tập, anh ấy cũng giúp tớ mà”

 

“Nhiều lần sẽ trở nên khác.”

 

“Vậy tớ nên làm thế nào?”

 

“Trước tiên cậu phải tỉnh táo. Không nên suy nghĩ bậy bạ, không phải Noãn Tâm đã nói sẽ giúp cậu rồi sao, còn kêu cả chú nhà cô ấy cùng nhau lên nữa thây?”

 

“Được, vậy tớ đi rửa cái Không đợi cô ấy gọi điện cầu cứu Tô Noãn Tâm, Tân Thiên đã đen mặt gọi điện đến chỗ Lệ Minh Viễn.

 

Lệ Minh Viễn vừa thấy có điện thoại gọi tới là biết ngay có chuyện gì Xảy ra.

 

Anh yên lặng nhìn thoáng qua cô nhóc đang ngồi đối diện ăn cơm rất vui vẻ kia, nhíu mày nói: “Khoe khoang với Lâm Xuân Mạn à?”

 

“Hả? Không có khoe khoang, chính là chia sẻ niềm vuil”

 

“Tân Thiên gọi điện thoại tới hỏi tội”

 

“Phụt… Chú sẽ sợ sao?”

 

“Không sợ, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng sợ qua Tân Thiên”

 

Áp chế “Vậy chú nghe máy đi, mở cả loa ngoài nữa, em cũng muốn nghe”

 

Khóe môi Lệ Minh Viễn hơi mím lại: “Theo ý em”

 

Cô nhóc thích hóng chuyện không phải là điều bí mật, Lệ Minh Viễn cũng đã quen rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.