Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1257



Chương 1257

 

Tô Noãn Tâm kéo cánh tay Lệ Minh Viễn, đầu tựa vào vai anh, mặt tươi như hoa nhìn về phương xa nơi đất trời giao hợp, một mặt trời đang chậm rãi dâng lên.

 

“Chú ơi, đẹp quá! Không nghĩ đến bình minh trên biển lại đẹp đến như vậy”

 

“ừ”

 

Đúng là rất đẹp.

 

Lệ Minh Viễn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh đẹp như thế.

 

Anh lấy điện thoại ghi lại toàn bộ quá trình mặt trời ló dạng tại nơi trời đất giao hợp.

 

Đẹp đế như một khung cảnh trong mơ.

 

Bỗng nhiên bé con nhà anh bò dậy khỏi mặt đất, hướng về phía mặt trời hét lên: “Lệ Minh Viễn, em thích chú! Là thích kiểu đó đó!”

 

Ống kính điện thoại trực tiếp đổi hướng về phía bé con.

 

“Aaall”

 

“Biển Aegean! Tôi rất tin tưởng vào thần thoại! Vùng biển này được thần tình yêu Eros chúc phúc, chỉ cần những người yêu nhau đến đây, họ nhất định sẽ hạnh phúc cả đời không bao giờ lìa xa! Đừng có lừa gạt tôi đấy nhé!”

 

“Tôi thích chú nhà tôi, tôi yêu anh ấy, muốn nắm tay anh ấy đi hết đời này, muốn sinh con cho anh ấy, đời này vĩnh viễn không tách rời!”

 

Liên tiếp hét lớn về phía biển, nói một đống lớn, lát sau giọng Tô Noãn Tâm cũng trở nên hơi khàn khàn.

 

Mẹ nó, ngay cả khí lực bú sữa mẹ cũng bộc phát ra luôn.

 

Chỉ sợ thần tình yêu không nghe được lòng cô.

 

Lệ Minh Viễn nhìn cô đầy xúc động, đáy lòng ngập tràn cảm xúc nói không nên lời.

 

Mặc dù anh không lớn tiếng hét lên nhưng ở sau lưng cô, bên khóe miệng luôn xuất hiện nụ cười, bình tĩnh đáp: “Anh cũng vậy…”

 

Tô Noãn Tâm, anh cũng muốn cùng em đi hết kiếp này, vĩnh viễn không rời xa.

 

Một đời dài như thế, nhưng nếu có cô ở bên dù dài hơn nữa cũng không đủ.

 

Cho dù Lệ Minh Viễn theo chủ nghĩa vô thần thì ở giây phút này, trong đầu anh chứa đầy những suy nghĩ… Nếu như có kiếp sau thì thật tốt.

 

Chỉ mong kiếp sau được gặp lại cô.

 

Anh sẽ đối xử với cô thật tốt.

 

Sẽ cưng chiều cô hơn.

 

Khiến cho cô không thể rời bỏ anh.

 

Chẳng qua làm người không thể quá tham lam, như bây giờ cũng đủ rồi.

 

“Chú ơi! Em muốn gả cho chú, cưới em nhé?”

 

Lệ Minh Viễn đáp lại một câu: “Được”

 

Chỉ một từ duy nhất, lớn tiếng nói lên.

 

Tất cả nhân viên tổ tiết mục đều nghe rất rõ ràng.

 

Một bức tranh đẹp đẽ.

 

Người đàn ông có vóc dáng cực phẩm.

 

Cô gái xinh đẹp, tà váy tung bay theo chiều gió.

 

Hai người ở đây nói ra lời thề tình yêu quan trọng nhất trong đời.

 

Chuyện này chân thật hơi so với toàn bộ hình ảnh dối trá bọn họ quay chụp trước kia rất nhiều.

 

Bởi vì đó là tình yêu đích thực, không phải đang diễn trò.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.