Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1262



Chương 1262

 

“Nhà bình thường cũng đã đưa hơn mấy nghìn, nhà giàu có thì đều đưa mấy vạn… dòng họ lớn như nhà họ Tân không đưa hơn một triệu thì không nói nữa”

 

Lệ Minh Viễn nghe thế thì nhướng mày nói: “Ha ha, được”

 

“Còn có mẹ em nữa… bà ấy là bà mối của em và chú”

 

“Hửm?” Anh và cô nhóc không tính là tự gặp gỡ sao?

 

Thì nghe Tô Noãn Tâm nói: “Lần đâu em hiểu lầm trong nhà vệ sinh quán bar người đánh là chú… tưởng là chú vụng trộm với người yêu, ấn tượng với chú rất xấu… trong lòng bài xích chú, cảm thấy chú là tên lưu manh”

 

Khóe miệng Lệ Minh Viễn giật giật: “Sau đó thì sao?”

 

“Sau đó mẹ em vẫn luôn ép em đi gặp chú, tốt với chú… nếu không em cũng không đi gặp chú đâu.”

 

“Lúc đầu anh thấy không quan trọng”

 

“Thật sao? Lúc đầu chú cũng không có cảm giác gì với em?”

 

“Vậy sau đó thì sao, khi nào thì chú thích em thế?”

 

“Không biết… lúc ban đầu chỉ cảm thấy thiếu nợ em, cần phải bồi thường, đưa em vào phạm vi bảo vệ, sau đó… bảo hành quen?”

 

“Phụt… mới đầu em còn thật sự cho rằng trong lòng chú có người, trong lòng đã thích chú rồi, nghĩ răng nếu chú luôn là của em thì tốt rồi.

 

không ngờ sau này chú thật sự là của em, trong lòng chú không có ai khác, chỉ có em thôi, lúc đó em vui xỉu”

 

“Rất vui sao?”

 

“Cái lần trong rạp chiếu phim định hôn chú… là lân đầu tiên em hạ quyết tâm muốn chú, chủ động tấn công… Nhưng em hoàn toàn không ngờ rằng, cuối cùng lại bị chú tấn công l: “.” Lần đó anh cũng không ngờ tới.

 

Chỉ là cô nhóc chủ động đưa môi đến, gần trong gang tấc… quanh mũi đều là mùi hương của cô ấy.

 

Ma xui quỷ khiến, không nhịn được.

 

Sau lần đó, bọn họ lần đầu tiên công khai yêu đương sau thời gian có mối quan hệ mập mờ. Đây cũng là lần đầu tiên Lệ Minh Viễn trải nghiệm cảm giác yêu đương là như thế nào. Hóa ra lại làm người ta không thoải mái đến thế. Anh cứ tưởng rằng anh hơn cô nhiều tuổi như thế sẽ không cảm thấy khó chịu. Kết quả cũng chỉ là bên ngoài ra vẻ rất tốt, chỉ là không thể hiện ra. Trong lòng cũng rất mông lung và bí bách.

 

Tối hôm đó anh mất ngủ cả đêm, trong đầu toàn là gương mặt coi thường cái chết của cô gần ngay sát sạt.

 

“Ha ha, em hoàn toàn không tin nổi sau lần đó lại ăn chắc được chú luôn rồi”

 

“Công nhận.”

 

“Lúc đấy chú vui không?”

 

“Có chút ngỡ ngàng.”

 

“Ngỡ ngàng cái gì chứ?”

 

“Không có gì.”

 

“Haizz, chú úp úp mở mở, đáng ghét.”

 

“Không có kinh nghiệm đó, hiểu không?”

 

“Ha ha, hiểu. Chú chưa yêu đương bao giờ nên mới gà mờ như thế, không biết làm thế nào để hòa hợp với em, nhỉ? Nhưng hôm sau chú vẫn đến sớm thế, mở mắt ra đã thấy chú rồi”

 

“Ừ, không ngủ được nên dậy sớm thôi.”

 

“Chú tại nhớ em mà không ngủ được luôn”

 

“Ừ. Cuối cùng vừa đi lại nhìn thấy bộ mặt lạnh tanh của em”

 

“Haizz, còn không phải tại Tân Thiên nói linh tinh với em à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.