Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1307



Chương 1307

Quả thực.

Cái giọng điệu ỏn ẻn ỏn ẻn của cô khiến người ta nổi cả da gà.

Cả người người đàn ông nổi da gà, quay người chạy ra ngoài.

Chỉ lát sau, một người dáng người gầy gò, trên mặt có vết dao.

chém, khí chất cả người lạnh lẽo đi vào.

Phía sau lưng Tô Noãn Tâm không khỏi phát lạnh.

Cái đìn địt.

Đây là đổi thành người khác tới đối phó với cô sao?

Nhưng khí tức của người này có chút dọa người.

Chẳng lẽ đây chính là đại ca trong miệng người đàn ông vừa nấy?

Ánh mắt người đàn ông kia nhìn cô tràn đầy sát khí.

Tô Noãn Tâm không dám làm loạn, vành mắt đỏ ửng, dùng âm thanh ỏn à ỏn ẻn nói: “Không cởi thì không cởi, làm gì mà dọa người như vậy… Hu hu… Tôi muốn đổi người tới đút tôi, người này quá là dọa người”

Người đàn ông: “….”

“Hu hu… bị bắt cóc rồi thì coi như xong đi, còn muốn hù dọa tôi…

Tôi không sống được nữa, tôi vẫn nên chết đi cho xong”

Người đàn ông: “….”

“Tôi nói cho các người biết, một là các người trực tiếp giết tôi…

Hoặc là cởi trói cho tôi… Nếu không tôi sẽ chết đói cho các người xem”

Khóe miệng người đàn ông co rút, cuối cùng không nhịn được nói: “Vậy cô chết “Tôi mà đói chết, các người sẽ không lấy được tiền! Còn sẽ bị chú nhà tôi trả thù, như thế là các người xong đời rồi: “Cô cho răng chúng tôi đang bắt cóc cô?”

“Chẳng lẽ không phải?”

“Chúng tôi là sát thủ” Người đàn ông thản nhiên nói.

Sát thủ… Đó hoàn toàn chính xác không phải là ngành nghề bắt cóc người, mà là giết người.

Nhưng, họ nghĩ cô sế sợ ư?

Nhưng người này đã không giết cô thì chắc chắn có mưu đồ.

Cô lặng lẽ nói: “Vậy đến đây đi… Giết tôi đi, dù sao tôi cũng không muốn sống, rơi vào tay nhiều người các người như vậy, thà chết còn thống khoái hơn, nếu không các người nhìn thấy dáng dấp tôi xinh đẹp…

Nếu các người nổi lên ý xấu với tối thì phải làm sao… Cứ để cho tôi chết đi”

Trong lòng người đàn ông này chắc chắn là sụp đổ.

Lệ Minh Viễn mắt mù sao?

Coi trọng cái mặt hàn này?

Không biết anh ta lấy ở đâu ra một con dao, từng bước lại gần phía Tô Noãn Tâm.

Cả người Tô Noãn Tâm không khỏi cứng đờ.

Vài lìn, không phải chứ?

Thật sự muốn giết cô sao?

Người đàn ông phát hiện được phản ứng của cô, cười lạnh nói: “Cô chắc chăn là không sợ chết?”

Tô Noãn Tâm kiên trì, ngẩng đầu lên nói thấy tôi sẽ chớp mắt một cái sao?”

Ha… có chút thú vị.

ến, anh giết đi, anh nhìn Người đàn ông từng bước tới gần.

Đáy lòng Tô Noãn Tâm bắt đầu có chút luống cuống.

Không phải… Bây giờ cầu xin tha thứ liệu có thể giữ được mạng chó không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.