Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1315



Chương 1315

Dương Diễm lắc đầu nói: “Vốn là chuyện tôi phải làm… Không có gì mà làm phiền cả, trước kia kho tôi với Noãn Tâm vẫn đi học, tôi cũng thường xuyên tới nhà cậu ấy…”

“Tổng giám đốc biết những thứ này cho nên mới bảo cô qua giúp đỡ”

“Tình hình của Noãn Tâm thế nào rồi?”

“Đã hẹn với bọn cướp là ba ngày sau gặp mặt… Những chuyện này cô không cần quan tâm, tổng giám đốc đã chuẩn bị hết rồi”

Dương Diễm gật đầu, hai mắt đỏ ửng nói: “Anh nói với tổng giám đốc Lệ, mặc dù tôi là bạn tốt nhất của Noãn Tâm… Nhưng tôi không trách anh ta… Bảo anh ta đừng tự trách, chỉ cầu xin anh ta mang Noãn Tâm bình an trở về.”

Lý Mạnh gật đầu nói: “Cô yên tâm đi… Cô Tô chính là mạng của tổng giám đốc, nếu cô Tô xảy ra chuyện gì, anh ấy là người khó chịu hơn bất cứ ai khác.”

“Tôi biết…”

Cho nên, mới có thể nói những lời này.

Chuyện đi tham gia chương trình là Noãn Tâm muốn đi, tổng giám đốc Lệ đường đường là boss của một tập đoàn lớn mà sẵn sàng vui lòng cùng cậu ấy đi tham gia một chương trình truyền hình nhỏ, như vậy đã đủ buông xuống tư thái rồi.

Về phần xảy ra chuyện, đó là điều không ai nghĩ tới cả.

Dứt lời, Dương Diễm cũng đẩy cửa đi vào.

Bên trong, Tô Ngọc Mỹ với mẹ ruột đang ôm nhau khóc rống lên.

“Mẹ… Con sợ, buổi tối con không dám đi ngủ, vừa nhắm mắt lại là trong đầu con lại hiện lên cảnh tượng Noãn Tâm bị người ta bắt nạt…

Con sắp điên mất rồi”

“Con gái của mẹ!”

Khóe miệng Dương Diễm co rút đi tới nói: “Dì Tô, cháu là Dương Diễm”

Tô Ngọc Mỹ vội vàng buông mẹ ruột ra, mặt mũi đây nước mắt nhìn cô: “Dương Diễm, tại sao cháu lại tới đây?”

“Cháu đến cùng dì về nhà… Dì về đi, đừng đi làm nữa, chúng ta cùng nhau chờ Noãn Tâm về”

“Đúng vậy đó, Ngọc Mỹ à, về nhà đi… Đây là bạn học của Bào Bào, nhìn xem, đến cả nó cũng cảm thấu con nên về nhà, không nên đợi một mình ở đây… Đi thôi đứa nhỏ này”

Tô Ngọc Mỹ không có cách nào từ chối được cả, bị một đống người vây quanh rời khỏi tập đoàn Quốc Doanh.

Toàn bộ hành trình, Dương Diễm đều nắm tay bà.

Tô Ngọc Mỹ vừa lau nước mắt vừa bước lên xe.

“Là Minh Viễn bảo mọi người đến sao?”

Dương Diễm không giấu diếm, gật đầu nói: “Đúng vậy… Bên phía tổng giám đốc Lệ đã làm tốt chuẩn bị, hứa hẹn nhất định sẽ cứu được Noãn Tâm trở về, hiện tại mối lo lắng duy nhất chính là thân thể của dì…”

Tô Ngọc Mỹ cười khổ nói: “Dì biết rồi, là dì kéo chân sau của Minh Viễn”

“Dì đứng nói như vật, sở dĩ tổng giám đốc yêu quý dì như thế là bởi vì Noãn Tâm… Noãn Tâm xảy ra chuyện, đoán chừng anh ta tự trách muốn chết, cảm thấy có lỗi với dì, không dám gặp dì… Nhưng dì yên tâm, tổng giám đốc Lệ là người rất đáng tin, chúng ta cứ trở về đợi tin tốt trước đi”

“Hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy…. Haiz, nếu con nhóc kia có một nửa sự trầm ổn của cháu thì đã không xảy ra chuyện như vậy…”

“Dì đừng nói như vậy, Noãn Tâm dễ thương như thế… Đi đâu người ta cũng thích… Cậu ấy rất tốt, người không tốt chính là mấy kẻ xấu kia, những tên kia chắc chắn sẽ bị quả báo”

Tô Ngọc Mỹ cùng Dương Diễm trở về nhà lớn của nhà họ Tô.

Phòng ngủ chính trực tiếp được nhường lại cho Tô Ngọc Mỹ ở.

Dương Diễm cùng Tô Ngọc Mỹ đi vào trong phòng, sau đó đi ra rót một chén nước mang vào cho bà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.