Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1317



Chương 1317

Tân Kiên hoàn toàn tin tưởng không chút nghỉ ngờ… Lệ Minh Viễn thật sự là ông chủ của cái tổ chức sát thủ biến thái này.

Ông ta nhìn Tân Thiên bị kéo lên, tháo dây thừng ở chân, không nhịn được nói: “Minh Viễn à… nể tình Tân Thiên cùng cháu lớn lên, cháu tuyệt đối không được làm loạn”

Tân Nghĩa cũng có chút lo lắng nói: “Lệ Minh Viễn, anh muốn làm gì anh cả của tôi? Ngàn sai vạn sai cũng là Tân Viên sai, anh có bản lĩnh thì đi mà tìm chị ta đi! Chúng tôi đều vô tội.”

Hai mắt Lệ Minh Viễn đầy tơ máu: “Chẳng nhẽ cô nhóc nhà tôi không phải vô tội sao?”

Tân Nghĩa: “..” Đó cũng là do Tân Viên làm sai, bắt nhóm bọn họ thì có thể làm được gì?

Nhưng mà nhìn thấy Lệ Minh Viễn ở trong trạng thái này, Tân Nghĩa cũng không dám nói thêm cái gì nữa, chỉ nói: “Noãn Tâm bây giờ… Ổn chứ?”

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Còn chưa có chết”

“.” Còn chưa có chết là ý gì, có bị thương hay không, có bị ai bắt nạt không?

Nhưng mà những điều ấy đến cả Lệ Minh Viễn cũng không biết.

Đoán chừng là không dám suy nghĩ.

Tân Viên như một bệnh nhân tâm thần như thế, ai biết cô ta sẽ làm ra cái chuyện gì.

Trong lòng Tân Nghĩa có chút không dễ chịu nói: “Chỉ cần có thể cứu Noãn Tâm, giết Tân Viên cũng được!”

Tân Kiên lập tức trợn tròn mắt nói: “Tân Nghĩa! Con đang nói cái gì đói”

“Đó là chị của con”

Tân Nghĩa cười lạnh nói: “Là chị ta đáng đời”

“Con câm miệng!”

Lệ Minh Viễn không để ý đến cuộc đối thoại của hai bố con anh ta, ánh mắt đảo qua mặt Tân Thiên.

Tân Thiên nhìn thẳng vào anh, không nói gì.

Nhưng bên trong ánh mắt tràn đầy oan ức không chút nghỉ ngờ.

Thằng nhãi thúi… không ngờ lại dám đối xử với anh ta như vậy.

Lệ Minh Viễn dời ánh mắt, quay người đi ra ngoài.

Tân Thiên bị người ta cởi trói rồi dẫn ra theo.

Tân Kiên tức giận vội vàng nói: “Lệ Minh Viễn, cháu ngàn vạn lần không thể làm loạn!”

Nhưng căn bản không có ai thèm phản ứng lại ông ta.

Tân Kiên gấp gáp muốn chết, cái thằng này không phải thật sự muốn giết Tân Thiên chứ?

Kế tiếp rất có thể sẽ tới phiên ông ta.

Tân Thiên đi theo phía sau lưng Lệ Minh Viễn rời khỏi nhà kho, dừng lại ở bên trên một khoảng đất trống bên ngoài nhà kho.

Hai người không nói chuyện, yên lặng một lúc lâu Tân Thiên mới chủ động mở miệng nói: “Cậu muốn làm thế nào tôi cũng sẽ cố gắng hết sức phối hợp với cậu… đừng có làm tổn thương bố tôi và Tân Nghĩa”

“Cậu với bố cậu nghĩ xem có gì có thể gọi lương tri của Tân Viên về… Ngày mốt, Tân Viên hẹn tôi gặp mặt, tôi sẽ dẫn các người theo.”

Tân Thiên kinh ngạc nói: “Chắc chắn là Tân Viên sao?”

“ừ”

Đây quả thật là….

Vẻ mặt Tân Thiên vô cùng khó coi nói: “Người anh em à… Thật xin lỗi, nếu viết trước Tân Viên sẽ điên tới trình độ này… Lần trước tôi nên đưa chị ta xuất ngoại.”

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Cô ta chết mới có tác dụng”

Xuất ngoại thì vẫn có thể chạy về.

Cho vào bệnh viện tâm thần cũng có thể chạy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.