Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1322



Chương 1322

“Giết người”

“Giết ai?”

“Anh rể tôi, gã ta bạo hành chị gái tôi… Đánh chị gái tôi trọng thương, lúc đưa vào bệnh viện thì chết… Tôi giết gã ta, lập tức biến thành hung thủ giết người… Tôi không phục, cảm thấy tôi không sai, cho nên tôi vượt ngục “Vậy anh không làm sai…”

“Vậy sao?”

“Một mạng đổi một mạng… Tôi cảm thấy anh không có sai, khó trách tôi không sợ anh, cho dù có là tội phạm truy nã thì anh cũng không tính là người rất xấu”

“Đừng tưởng rằng cô nói những lời này với tôi là có thể dỗ tôi thả cô…. Nếu chủ thuê ra lệnh một tiếng, tôi vẫn sẽ giết cô”

“Vậy anh không muốn bốn trăm năm mươi nghìn tỷ kia sao?”

“Muốn, cho nên bây giờ cô sống rất tốt”

“Vậy chẳng phải xong… Tôi muốn sống, anh cần tiền, chúng ta là có cung có cầu”

“Ừ, ăn nhanh đi, ăn xong rồi chúng ta lên đường”

“Có thể không nói lên đường không… Chỉ là chuẩn bị xuất phát thôi mà, anh nói vậy giống như sắp đưa tôi lên đoạn đầu đài không bằng…”

“…” Quả nhiên tuổi tác chênh lệch quá lớn sẽ dễ dàng dẫn đến khoảng cách thế hệ sao?

Nam không thèm để ý tới cô nữa.

Sau khi ăn cơm nước xong, Tô Noãn Tâm phối hợp bị trói, dán kín miệng.

Sau đó một đoàn người xuất phát rời khỏi chỗ này.

Tô Noãn Tâm cũng biết chỗ này không phải Thủ Đô, cách chỗ chú nhà cô rất xa.

Đợi đến khi đến Thủ Đô là có thể nhìn thấy chú rồi.

Hai ngày không gặp, thật là nhớ chú quá đi.

Đột nhiên, cô nghe thấy bên cạnh có người nói chuyện: “Đại ca…. Bộ dạng của cô gái này không tệ, thật là đáng yêu… Chúng ta có thể chơi đùa với cô ta chút không?”

Tô Noãn Tâm nghe vậy, hô hấp không khỏi ngừng lại.

Chỉ thấy Nam nói: “Đừng giở trò lung tung, đây chính là thần tài, nhẫn một lúc này là nửa đời sau có thể hưởng phúc”

“Nhưng mà… có thể vừa động vừa cầm được tiền không?”

Nam thản nhiên nói: “Nếu như mọi chuyện thành công thì mọi chuyện dễ nói… nếu như không thành công… Các người có nghĩ quả không?”

“Hậu quả gì?”

“Hậu quả của việc động đến người phụ nữ của Lệ Minh Viễn… Mặc.

dù chúng ta đều là những kẻ liều mạng, nhưng người nhà vẫn còn sống… Không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho người nhà, tất cả đều thành thật cho tôi!”

“Dạ đại ca….”

Lệ Minh Viễn lợi hại như thế sao?

Đến cả đại ca cũng kiêng kị như thế.

Tô Noãn Tâm nghe vậy mới mẹ nhàng thở ra.

Mẹ nó, hù chết cô rồi.

May mà Nam vẫn còn một chút lương tri, khuyên nhủ những người khác.

Nếu không trên đoạn đường nhàm chán này, đoán chừng đám người kia sẽ tìm chuyện vui.

Hãy đợi đấy.

Nếu như tất cả đám người này đều sa lưới, cô sẽ giữ lại cho Nam một mạng, về phân những người khác.

Khóe môi Tô Noãn Tâm đang định cong lên một nụ cười lạnh, kết quả là không cong nổi bởi vì bị băng dính dính chặt.

Có trời mới biết trong lòng cô bây giờ có bao nhiêu sụp đổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.