Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1342



Chương 1342

Anh ta chỉ là không cam tâm mà thôi, cũng chỉ có không cam tâm mà thôi.

Trong lòng anh ta hiểu rõ.

Anh ta cúi thấp đầu đứng ở đó, trong lòng có chút khó chịu nói: “Mẹ, con biết rồi “Haiz… Vậy đi xem một chút, đoán chừng bây giờ trong lòng bố con không dễ chịu gì”

Tân Nghĩa vội nói: “Mẹ chờ đã… để con vào trước, một lát nữa mẹ hãy vào”

Trước tiên phải vào giải thích với Tân Thiên một phen, nếu không trong mắt ông ta, anh ta với mẹ anh ta sẽ thành người xấu muốn tranh đoạt tài sản mất.

Tân Nghĩa đi vào phòng bệnh, thấy bố anh ta vẻ mặt tiều tụy, hai tay ôm đầu ngồi xổm trước giường bệnh của Tân Viên, mà Tân Viên thì vẻ mặt tái nhợt do mất nhiều máu, trong mũi còn cắm ống thở.

Anh ta nhìn mà cũng muốn xông tới giật mẹ ống thở ra chứ đừng nói tới ông cụ Lệ.

Anh ta hít sâu một hơi đi vào nói: “Bố, mẹ con đã tới”

Vẻ mặt Tân Kiên khó coi nói: “Tới làm cái gì? Tới thăm chị mày chết sao?”

“Bố, bố nói chuyện này làm cái gì? Tình huống lúc ấy vẫn chưa rõ sao? Là Lệ Minh Viễn bảo con làm người ác kích thích chị, sau đó để cho hai người nói tốt… Anh đều biết, chẳng lẽ bố còn không nhìn ra?”

Tân Kiên thở dài nói: “Cho dù biết thì thế nào, Viên cũng thành như: vầy rồi…. Bố có lỗi với người mẹ đã chết của nó.”

“Bây giờ bố chết cũng không có mặt mũi đi gặp bà ấy”

“Bố, đến bao giờ bố mới có thể học được quý trọng hiện tại? Chẳng lẽ mẹ con đối xử với bố không tốt sao? Chịu hết mệt nhóc, chịu Tân Viên sỉ nhục cũng không rời bỏ bố! Rốt cuộc bố còn muốn như thế nào mới có thể chân chính đặt mẹ con ở trong lòng?”

“Mẹ con cũng là người, không phải đầu gỗ, cũng là sinh vật có tình cảm, bố nhiều lần cô phụ bà ấy, sớm muộn gì bà ấy cũng sẽ đau khổ thất vọng rời khỏi bố!”

“Đến lúc đó chắc chắn con sẽ đi theo mẹ con, dù sao từ nhỏ đến lớn bố cũng chưa từng thích con”

Tân Kiên trực tiếp bị những lời này làm cho mờ mịt.

Gần như ông ta chưa bao giờ nghĩ là vợ ông ta sẽ rời khỏi ông ta…

Nhiều năm như vậy, Tân Kiên quả thật đối vói mẹ con bọn họ không tốt… nhưng mỗi ngày về nhà ông ta đều có trà nóng cơm nóng ăn.

Lúc bệnh mệt mỏi có người chăm sóc.

Nếu vợ ông ta mà muốn đi, ông ta thật sự không quen.

Ông ta không khỏi thở dài nói: “Bảo mẹ con vào đi, bố không trách bà ấy cái gì cả… chính là trong lòng có chút khó chịu, chị con cũng thành cái dạng này rồi, không biết có thể vượt qua nguy hiểm không.

Đó là do chị ta đáng chết!

Đáy mắt Tân Nghĩa hiện lên tia sáng lạnh, quay người đi gọi mẹ mình vào.

Trong phòng bệnh của Tân Nghĩa, Lâm Xuân Mạn giải thích nói: “Dì Tôm Là Tân Viên làm việc ác, những người khác của nhà họ tần đều vô tôi”

Dương Diễm nhíu mày nói: “Lâm Xuân Mạn, cậu trở về đi”

“Dương Diễm… cậu cũng nghĩ như vậy sao?”

“Cảm xúc của dì Tô bây giờ rất là kích động… cậu đừng làm loạn thêm nữa, trở về đi, đừng nhúng tay vào”

Nói xong thì trực tiếp kéo Lâm Xuân Mạn ra bên ngoài.

Lâm Xuân Mạn oan ức chảy nước mắt, cô ấy đau lòng cho Tô Noãn Tâm, cũng đau lòng cho Tân Thiên.

Một người là bạn thân, một người là người mình thích.

Dương Diễm đưa cô ấy tới cổng nói: “Trong mắt dì Tô, người nhà họ tần không phải thứ gì tốt, cậu đứng ở đó khóc, dì Tô cũng không biết phải làm sao với cậu cho tốt… cậu là bạn tốt nhất của Noãn Tâm, loại thời điểm này mà cậu giúp Tân Thiên nói chuyện, không phải là đang khiến dì Tô lạnh lòng sao?”

“Có chuyện gì thì chờ sau này dì Tô tốt hơn một chút rồi nói”

Lâm Xuân Mạn gật đầu nói: “Vậy được rồi, lần sau tớ sẽ lại đến thăm dì Tô”

“Trở về đi… chỗ này còn có tớ, yên tâm đi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.