Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1350



Chương 1350

“Không biết…”

“Nhưng anh muốn đưa tôi ra ngoài, đúng không?”

“ừ”

“Nam… Mặc dù anh là một đào phạm, nhưng anh cũng là người tốt”

“Câm miện!”

Chỉ biết hoa nCôn xảo ngữ.

Lúc trước, chỉ vì cô nói một câu “anh không làm sai, giết người đền mạng là trừng phạt đúng tội… Anh không tính là người xấu’ anh ta mới xúc động đuổi theo tới đây.

Hiện tại còn ở nơi này hoa nCôn xảo ngữ!”

“Hì hì, sự thật vốn là vậy mà, anh còn không cho nói… Nhưng mà hình như tôi nhìn thấy người quen ở đây”

“Cái gì?”

“Lan Bảo Khiết… Cô chủ nhà họ Lan ở Thủ Đô, không ngờ lại bị bắt cóc tới đây.”

“Cô quen sao?”

“Ừ, còn cùng người ta có chút ân oán nữa đó…”

“Vậy tốt nhất là cô đừng để cho cô ta phát hiện, ở loại địa phương này, nếu biết kẻ thù ở đây, chắc chắn cô ta sẽ hố chết cô”

“Phụt.. Không đến mức đó chứ”

“Cô ta có biết tiếng Anh không?”

“Biết, cô ta là du học sinh ở nước ngoài về, chắc hẳn là biết”

“Vậy là toang…. Nếu như cô ta phụ thuộc vào bất kỳ người nào ở chỗ này hãm hại cô, vậy thì cô xong đời rồi”

“Vậy Nam, anh bảo vệ tôi có được hay không… Tôi vẫn sẽ hứa cho anh bốn trăm năm mươi nghìn tỷ kia… Chỉ cần cuối cùng tôi có thể bình yên vô sự trở về bên cạnh chú nhà tôi là được”

Ánh mắt Nam hơi tối lại: “Cô chắc chứ?”

“Chắc chứ? Ngay từ ban đầu tôi đã muốn dùng tiền đổi mạng rồi mà… Tôi thật sự muốn cho anh tiền để đổi lấy an toàn… Chú nhà tôi sẽ không để ý tới tiền, chú ấy chỉ để ý tới tôi thôi”

“Ừ… Tôi đã để lại một tấm giấy, nhưng không chắc anh ta có thể tìm được tới cô không, có lẽ anh ta một đường điều tra có thể thấy tờ gấu kia, nhưng mà bây giờ có nhìn thấy cũng vô dụng, cô bị chuyển tay…”

“Anh còn để lại giấy cho chú nhà tôi?”

“Ừ, nói cho anh ta biết cô bị bọn buôn người bắt đi..”

“Nam… Tại sao anh phải làm vậy? Lúc trước không phải anh hận không thể giết tôi sao? Nhưng tại sao bây giờ anh lại bảo vệ tôi, còn để lại tin tức cho chú nhà tôi?”

Tô Noãn Tâm thật sự mờ mịt.

Chỉ thấy Nam nói: “Tôi muốn tiền, còn muốn anh em của tôi đều phải sống… Sau đó cùng nhau đi bước ngoài thay đổi một cái thân phận, quang minh chính đại sống, tôi hợp tác với Tần Viên là vì những thứ này… Cô có thể giúp tôi làm được, cho nên tôi theo tới”

“Rõ ràng không phải chỉ có như vậy, Nam, anh là một người tốt”

“Câm miệng!”

Dứt lời, bọn hoi nghe thấy ở toa xe bên kia có người hô lên đường.

Hai người làm bô chỉnh lại quần áo, đi về hướng bên kia.

Nam cảnh cáo cô: “Nhớ kỹ lời tôi nói chưa?”

“Nhớ rồi, cho dù thế nào cũng không thể để cho Lan Bảo Khiết phát hiện”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.