Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1387



Chương 1387

Bên kia, Minh Dao đã ăn xong rồi, con bé cười tủm tỉm nhìn hai người họ rồi nói: “Các người đang nói chuyện gì thế?”

Nhiếp Hạo bình tĩnh mà nói: “Tâm sự một số chuyện mà thôi.”

Lục Kiến lại rất thành thật và nói: “Chuyện bọn em đang nói chính là chuyện chị với em sẽ nhảy lớp đó.”

Minh Dao im lặng nhìn về phía Lục Viễn Phương mà nói: “Không phải mẹ của Lục Tích không đồng ý ạ?”

Lục Viễn Phương nhẹ cười rồi nói: “Con yên tâm đi, không có chuyện đó đâu”

Lục Tích im lặng, người lớn đều thích lừa trẻ con thế à.

Mẹ rõ ràng đang tức giận đấy.

Nhưng nhóc lại rất nể mặt ông ấy mà không có vạch trần lời nói dối của Lục Viễn Phương.

Đồ ăn được dọn lên trên bàn, bốn người có mối quan hệ kỳ lạ bắt đầu dùng bữa tối.

Sau khi ăn xong bữa tối, họ cũng rời đi.

Trên đường về, Minh Dao ngồi trên xe của Nhiếp Hạo đang lái, cô chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ xe và nói: “Em vẫn nghĩ rằng Lục Tích giống Kỷ Vân Như, họ không thích em đấy”

Nhiếp Hạo không để ý, chỉ ừ một tiếng rồi nói: “Thăng bé luôn khao.

khát có được tình thương của bố mình”

“Hử? Với chuyện này có quan hệ gì sao?”

“Tâm tư của thằng bé rất đơn thuần”

“Rồi sao?”

“Thằng bé biết nếu đối xử tốt với em, thì Lục Viễn Phương sẽ đối xử tốt với mình”

Minh Dao ngạc nhiên hỏi lại: “Cái gì… Thằng bé đối xử tốt với em là vì Lục Viễn Phương sao? Toàn bộ mọi chuyện thằng bé chỉ muốn lấy lòng Lục Viễn Phương à?”

“Cũng có thể thằng bé thật sự cảm thấy em đáng yêu nên trong lòng đã thừa nhận sự tồn tại của em. Thăng bé là thằng bé, Kỷ Vân Như là Kỷ Vân Như, họ khác nhau”

Minh Dao suy nghĩ một chút, mới mở miệng nói: “Thật ra, em thấy Lục Tích cũng thật đáng thương mà.”

“Ừm, cậu ta không thể sống tốt hơn em được bao nhiêu. Sống trong gia đình bình thường, chẳng thà cha mẹ không sống với nhau cũng được chứ đừng mỗi ngày lại nhìn thấy cha mẹ cãi nhau, quan hệ không tốt và lúc nào cũng chẳng có tình cảm gì… Tổn thương trong lòng gánh chịu sế càng ngày sâu thêm mà thôi.”

“Em cảm thông với thăng bé à?”

“Em không “Có thể lúc trước anh nghe xong hoàn cảnh của em, em cũng chưa từng đồng cảm. Nhiếp Hạo cũng không phải là người đồng cảm bừa bãi nhỉ?”

Vậy à.

“Cảm giác được đồng cảm dễ chịu không?”

Minh Dao thành thật mà lắc đầu và nói: “Không dễ chịu một chút nào, nên em cũng không cần loại cảm xúc đó”

“Vậy em còn nói gì nữa?”

“Em chỉ làm thấy mới mẻ… Hoàn cảnh cả hai đều đáng thương như nhau, nhưng bạn còn có thể đồng cảm cho người khác”

Nhiếp Hạo cũng hiểu được sự mới mẻ này.

Chắc anh cũng mới trải qua lần đầu nhỡ.

Đó là cảm xúc vô thức xuất hiện lên khi nhìn thấy đứa trẻ kia.

Có lẽ vì đó là đứa con trai của Kỷ Vân Như sao? Anh mới quan tâm vô thức như thế à?

Nhiếp Hạo không biết vì sao, nhưng anh ta cũng chẳng muốn biết.

Minh Dao nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ xe, đột nhiên nói lớn lên: “Nhiếp Hạo dừng xe lại!”

Nhiếp Hạo bị con bé làm cho giật mình, vô thức tấp xe vào lề và dừng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.