Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 146



Lệ Minh Viễn nghe vậy ánh mắt mở mịt nói: “Không về trường sao?”.

“Buổi chiều không có tiết, buổi tối ăn xong rồi về cũng không sao.”

“Đề tài xế đưa em về trước, cần gì thì cứ nói cho Lý Mạnh. Đúng rồi mẹ Lý là mẹ ruột của Lý Mạnh, bà ấy đã chăm sóc tôi nhiều năm rồi. Lý Mạnh cũng là người mà tôi vô cùng tin tưởng. Có chuyện gì cứ giao cho bà ấy là được, nhưng tuyệt đối không được đối xử vô lễ với bà ấy.”

“Ôi má ơi… Không ngờ mẹ Lý lại là mẹ ruột của Thư ký Lý, tôi nhớ rồi! Hơn nữa, chú à, mẹ Lý là người mà cứ thấy ai là niềmnở, vừa nhìn đã biết rằng bà ấy là một người rất tốt tỉnh. Không biết trong mắt chú tôi chanh chưa đến mức nào không biết, không ngờ chủ còn lo lắng tôi sẽ có thái độ “không tốt với mẹ Lý..”

“Đó chỉ là một lời nhắc nhở, không có gì khác.”

“Hiểu rồi… Vậy tôi sẽ bảo tài xế đưa tôi

đến đó trước, mấy giờ thì chủ sẽ về?”

“Trước sáu giờ.”

“Ừm, thời gian vừa đủ, tôi về nhà nấu canh bồi bổ thân thể cho chú.”

Nói xong, tâm trạng Tô Noãn Tâm vô

cùng thoải mái rời khỏi văn phòng.

Lý Mạnh vừa từ trong thang máy đi ra, nhìn thấy Tô Noãn Tâm thì liền sửng sốt một chút.

“Cô Tô đến khi nào vậy?”

Tô Noãn Tâm cười nói: “Tôi ở đây một lúc lâu rồi, tiện thể, thư ký Lý, một lát nữa anh cùng chú về nhà ăn tối đi! Tôi sẽ làm cho các anh một ít đồ ăn ngon!”

Lý Mạnh sững sờ nói: “Nhà của Tổng giám đốc sao?”

“Ừ! Hôm nay tôi mới biết Mẹ Lý là mẹ của anh. Lần trước, lúc tôi đến chỗ của chủ, tất cả mọi thứ đều là do mẹ anh chuẩn bị cho tôi!”

Vậy mà đã đến nhà của Tổng giám đốc rồi sao!

Vậy đây chắc chắn là vợ tương lai của Tổng giám đốc rồi!

Lý Mạnh dịu giọng nói: “Vậy thì tối nay tôi có lộc ăn rồi! Chúng tôi đã làm việc chăm! Phu nhân tương lai của Tổng giám đốc, phiền cô vất vả rồi! Có thể được ăn đồ o cô nấu, đây chính là diễm phúc của ba đờ nhà tôi!

“Phut

Tô Noãn Tâm cuối cùng cũng khiếu được dáng vẻ khi mình ninh bơ Lê Minh Viễn là thế nào rồi, chính là dáng vẻ này đây!

Cũng quả đạo đức giả rồi!

“Ha ha… Không vất vả, không vất vả, là việc tôi nên làm thôi, vậy tôi xin phép về

trước.”

“Để tôi giúp cô bẩm thang máy.”

Má.

Về sau cô sẽ không nịnh hót nữa.

Cũng thật quá khó coi rồi. Trên đường trở về nhà Lê Minh Viễn, Tô Noãn Tâm ngồi trên xe gọi điện cho Dương Diễm

Dương Diễm vừa nhìn thấy tên cô thì gần như bát máy ngay lập tức.Vừa được kết nối, cô ấy vội vàng nói: “Noãn Tâm, thế nào rồi? Có gì hay không?”

Đúng lúc, Lâm Xuân Mạn cũng ở bên cạnh Dương Diễm, trực tiếp ghé tại vào điện thoại di động của Dương Diễm nghe.

. Tô Noãn Tâm cười nói: “Tô Noãn Tâm đã ra tay, mọi chuyện đương nhiên sẽ đầu vào đó! Xong rồi! Dương Diễm, chủ tớ đã đồng ý rồi, ha ha!”

Dương Diễm lập tức thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói: “Tốt quá rồi! Noãn Tâm, cối cùng chúng ta cũng không phải chịu oán ức nữa rồi!”

“Có thể sao!”

“Vậy Noãn Tâm à, cậu có về không? Sự việc được giải quyết êm đẹp, chúng ta phải ra ngoài ăn mừng”

“Ừ. Để nhịn bợ chủ của tớ, bây giờ tớ phải đến nhà chú ấy làm bữa tối, sau bữa ăn tớ sẽ về ký túc xá sau. Các cậu cứ ăn trước đi! Sau khi mọi chuyện thành gông rồi, chúng ta đi ăn mừng cũng không muộn

Dương Diễm lo lắng: “Bây giờ còn không chắc chắn có thể thành công hay không?”

“Chắc là chín trên mười… Chủ tớ cũng không phải là người qua mạnh miệng”

“Tốt rồi! Đợi mọi chuyện thành rồi thì đi ăn mừng cũng chưa muộn, cậu ở bên ngoài nhớ phải chú ý an toàn đấy!”

“Đừng lo lắng, chủ tớ đã sắp xếp tài xế đến đón rồi, như vậy rất an toàn.”

“Cái kia… Noãn Tâm, cậu không bán sắc đẹp để đổi lấy sự giúp đỡ đấy chứ?” Lâm Xuân Mạn không nhịn được xen vào.

Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười, nhìn không được nói: “Xuân Mạn, cậu đang nói bậy bạ gì đó! Sắc đẹp! Còn mỹ nhân kết.

Người ta mê hoặc tớ thì có!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.