Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 156



“Đi thẩm mỹ vì muốn tự tin hơn khi diễn xuất, nhưng ba mẹ mình lại sợ mình bị người khác măng, lúc trước có một nữ ngôi sang hạng A vì thẩm mỹ nên bị chửi bởi mắc * chứng trầm cảm và tự tử bằng cách nhảy lầu đó. ”

Dương Diễm nghe xong liền nói: “ Đó là bởi vì trái tim của cô ấy quá mỏng manh thôi, Xuân Mạn, cậu da mặt dày mà lại mạnh mẽ như vậy, cậu không bị uất ức đầu đúng không?”

“Phốc, cậu nói ai da mặt dày đó!”

“Nói thật, Xuân Mạn… Mình sẽ cảm thấy rất tiếc vì tương lai trong ngành diễn xuất không có hai cậu đi cùng mình, hay là chúng ta về nói chuyện một cách nghiêm túc với ba của câu?”

Lâm Xuân Mạn lắc đầu nói: “Mình đã nhờ và mẹ thuyết phục ba luôn rồi, tối nào cũng thổi lỗ tại ba mình còn không được đây này.

“Nhưng, không phải bây giờ bai cậu kêu cậu ôm Tô Noãn Tâm, cái đùi vàng này sao… Để Tô Noãn Tâm thuyết phục đi? Thật sự không được nữa, hãy để bạn trai cậu ấy đích thân đi gặp ba cậu vậy?”

Tô Noãn Tâm vừa đút vào miệng một muỗng canh, xém xíu đã phun hết ra ngoài.

“Phập… chuyện nhỏ này, đừng làm phiền chủ nhà mình… Chúng ta hãy dùng sự chân thành của mình để cảm hóa ba cậu ấy đi?”

“Cũng đúng, loại chuyện vặt vãnh này cũng phải phiền đến chủ nhà cậu thì thật là có chút hơi phí.”

“Thôi được rồi! Chuyện của ba mình để đó từ từ mình sẽ giải quyết. Bây giờ không được thôi, sau này chắc chắn có cơ hội mà, dù sao cũng còn hai cậu mà, cùng lắm nếu không được nữa, sau này mình sẽ làm quản lý cho hai cậu.”

Dương Diễm lập tức vẻ mặt khó chịu: “Mình chả cần nhé! Cậu nhìn còn đẹp hơn mình, mình cần một quản lý đẹp hơn ở bên cạnh để làm gì, sau này bị báo chí chụp hình chắc chắn người gây sự chú ý nhiều hơn sẽ là cậu rồi!”

“Ha ha ha ha. Mình thích nghe những câu này! Hỏi thật, bây giờ mình đẹp lắm sao?”

“Mỗi ngày cậu soi gương mà không biết sao, lại còn đi hỏi tớ?” “Đẹp thì đẹp, nhưng hai cậu không cảm thấy cứ bị giả giả thế nào sao?”

“Con người là thật, tâm hồn là thật, ánh mắt lại chân thành, đâu là giả chứ?” Tôi Noãn Tâm nói với tâm trạng không tốt.

Vẫn luôn cảm thấy Lâm Xuân Mạn từng bắt nạt mọi người rất nhiều, tất cả đều xuất phát từ sự mặc cảm tự ti.

Nhìn thấy ai tốt hơn cô ấy, sống hạnh phúc hơn cô ấy, thì luôn thích tìm lối của họ.

Lâm Xuân Mạn cảm động ôm lấy vai Tô Noãn Tâm nói: “Noãn Tâm, mình rất yêu cậu, yêu chết đi được ấy! Sao lúc nào cậu nói chuyện cũng dễ nghe như thế nhi

Thật sự, chỉ cần ba người ở cùng nhau thì lúc nào cũng rất vui vẻ.

Sau khi ăn cơm, Dương Diễm và Tô Noãn Tâm cùng đến phòng làm việc của CÔ.

Trong văn phòng còn có vài thầy cô giáo khác nữa.

Cô giáo dạy hai cô ấy suốt bao nhiêu

năm họ Vương, tên là Vương Khả Di Vương Khả Di tuỳ ngoại tình không quá xuất sắc, nhưng là người có gương mặt rất ấn tượng, có thể khiến khán giả dễ dàng ghi nhớ và nhận biết.

Hai cô gái đứng ngay ngắn trước của rất lịch sự gõ cửa nói: “Cô ơi, chúng em đến rồi đây.”

Vương Khả Di mỉm cười nói: “Vào đi, hai em ăn cơm chưa?”

Hai cô gái cùng bước vào: “Dạ chúng em ăn rồi, cô ăn gì chưa ạ?”

“Cô cũng ăn rồi… hôm nay cô gọi hai em đến đây là liên quan đến vấn đề hai em được mới vào nhóm diễn xuất.

“Dạ mong cô cho bọn em lời khuyên a.”

“Thành thật mà nói, Dương Diễm thì có không lo lắng nhiều, em ấy học diễn xuất không lâu, nhưng so với Tô Noãn Tâm sớm hơn khoảng một học kỳ kỳ rằng cơ bản cũng có một chút, cộng thêm em ấy có một chút nền tảng võ thuật Người cô lo lắng hơn là Tô Noãn Tâm ”

“Vậy cậu dự định làm gì trong tương lai?” Tô Noãn Tâm hỏi cô.

“Dự định gì chứ, dù sao không đóng phim nữa mình cũng không chết mà, chi cần tiếp tục làm cô hai nhà họ Lâm của mình là được rồi.”

“Nhưng cậu đã đi phẫu thuật thẩm mỹ để đẹp lên, không phải vì muốn bản thân tự tin hơn lúc diễn xuất sao. Hơn nữa mình cảm thấy mặt cậu rất tự nhiên, không hề bị gượng gạo hay giả tạo”

“Làm sao mà không tự nhiên cho được, mình đã tốn rất nhiều tiền đó, tất cả đều là loại đắt tiền nhất và tốt nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.