Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 169



“… Tô Noãn Tâm, em thử nói luyên thuyên tiếp xem?”

“Chú này, chú lại hung dữ với em rồi! Cứ cậy mình có quyền có thể còn có rất nhiều tiền nên lúc nào cũng hung dữ với em! Hức hức chủ đáng ghét.”

“Tô Noãn Tâm em còn định lý sự nữa à? Em đã hứa là cuối tuần này đến đây nấu cơm, bây giờ đã qua cuối tuần hai ngày rồi mà đến cái bóng cũng không thấy đâu.

“Nấu cơm… d… nấu cơm gì cơ… ngày nào em chả nấu cơm…Lệ Minh Viễn nhíu mày nói: “Em nấu cơm trong ký túc xá của trường sao?”

Trường học cũng cho phép sao?

“Không phải, ở bên ngoài trường… Em nấu cơm cho tất cả mọi người cùng ăn, mọi người rất thích ăn cơm em nấu đó. lúc ăn còn rất vui vẻ nữa cơ.

Vì thế nên cô bận đi nấu cơm cho người khác ăn rồi? Cho nên mới không đến nấu cơm cho anh sao?

Quả nhiên miệng của phụ nữ đúng là con quỷ lừa bịp.

Lúc đầu anh không nên tin lời cô mới phải.

“Ợ, chủ xấu xa, nằm mơ mà cũng hung dữ với em “Tô Noãn Tâm, em nghe rõ đây, nếu

sau này chọc phải bất cứ phiền phức nào thì anh cũng sẽ không giúp em nữa.

Cô nhóc không giữ lời hứa.

Thật ra Lệ Minh Viễn tức giận cũng không hẳn vì không được ăn cơm Tô Noãn Tâm nấu, chỉ là trước nay anh đều rất ghét những người không giữ lời hứa mà thôi.

Cùng giống như việc Tô Noãn Tâm cứu anh, anh sẽ chủ động nói cưới cô để chịu trách nhiệm.

Lúc đầu cô còn không đồng ý, sau đó lại chủ động nhắc lại nhưng anh vẫn quyết định giữ lời hứa.

Hơn nữa cũng đồng ý để cô nép vào đôi cánh của mình, bảo vệ cô như bảo vệ người nhà, như vậy cũng coi như là một người đàng hoàng, coi trọng chữ tin.

Mặc dù cũng không phải chuyện to tát gì nhưng thái độ của Tô Noãn Tâm thực sự làm cho người khác rất xem thường.Anh nhịn được mấy ngày, cuối cùng không thể kìm được nữa mới gửi tin phản cho cô.

Cuối cùng thì Lệ Minh Viễn cũng tức giận rồi.

. Anh nói xong liền cúp điện thoại, leo lên giường đi ngủ.

Tô Noãn Tâm nghe đầu dây bên kia không có chút âm thanh nào thì lầm bà lầm bẩm nói mấy câu: “Ai thèm chọc phải phiền phức chứ… tất cả là tại phiền phức chọc phải em mà không giúp nữa thì thôi.

Sau đó thì không phát ra một chút âm thanh nào nữa, lát sau đã chìm vào giấc ngủ say.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Sau khi ba người tỉnh dậy ở ký túc xá thi đều lần lượt muộn học.

Cơn đau đầu do say rượu hại ba người các cô khổ sở từ giường ngủ bò dậy, thể rằng sau này sẽ không uống nhiều rượu như vậy nữa.

Vội vội vàng vàng tỉnh ngủ, chỉnh đốn một hồi rồi người nào chạy đến phòng học của người đó.

Hôm nay vừa hay là tiết của Vương Khả Di, cô ấy nhìn thấy hai người Tô Noãn Tâm và Dương Diễm vội vàng chạy vào lớp thì nhíu mày nói: “Hai bạn Tô Noãn Tâm và Dương Diễm đừng vì các em sắp đi quay phim, có phim để diễn thì cậy sủng mà kiêu, kỳ nghỉ phép vừa kết thúc đã đi học muộn! Trạng thái của các em bây giờ sẽ làm ảnh hưởng đến những bạn khác trong lớp bắt chước các em, đã rõ chưa?”

“Xin lỗi cô giáo! Chúng em hứa lần sau sẽ không thể nữa!”

“Cô ơi, chúng em sai rồi…”

“Học xong một tiết rồi mới tới lớp học,không học được bài trong tiết này là tổn thất của chính các em. Mau về chỗ đi lần sau không được như vậy nữa.”

“Vâng thưa cô,

“Cảm ơn cô đã châm chước a

Hai người lè lưỡi với nhau rồi chạy như bay về chỗ ngồi.

Chuông báo tan giờ cũng vừa đúng lúc vang lên.

Vương Khả Di nhìn về phía hai người các cô rồi nói: “Dương Diễm và Tô Noãn Tâm, chiều nay sau khi hết giờ học hai em đến phòng làm việc tìm cô, cô dặn các em mấy việc cần chuẩn bị trước khi vào đoàn phim, các em bạn khác trong lớp đảm nhận những vai diễn nhỏ đừng vội, đoàn phim sẽ thông báo lịch trình cho các bạn sau

“Vâng thưa cô.

Cô giáo nói xong liền rời khỏi phòng học.

Các bạn sinh viên trong lớp không gặp Dương Diễm và Tô Noãn Tâm cả tuần nay rồi, thấy cô giáo vừa ra khỏi lớp liền túm tụm lại vây quanh hai người các cô “Dương Diễm, Tô Noãn Tâm, nghe nói các cậu ra ngoài huấn luyện, học được những gì rồi?”

Dương Diễm nhướng mày một cái, ảnh mắt lạnh nhạt lướt qua bạn nữ vừa lên tiếng nói chuyện: “Liên quan gì đến các cậu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.