Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 171



“Con người lớp trưởng thật tốt… cái đó gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, chúng ta đều biết Hứa Bảo Châu chứ, cô ta là tân binh nổi như cồn trong hai năm gần đây đó, điều kiện xuất thân không tối, hình như tài nguyên cũng không ít… lúc nào cũng có tác phẩm mới cho ra mắt, hơn nữa mặc dù trong mấy bộ phim đó cô ta chỉ được đóng vai phụ nhưng bạn diễn ai ai cũng là người có tên tuổi trong ngành, ngay cả vai diễn cũng là những nhân vật rất dễ chiếm được tình cảm của người xem, còn về khả năng diễn xuất của cô ta thì quá tốt rồi, vì thế cho nên lúc các cậu và Noãn Tâm diễn chung với cô ta nhất định phải cần thận, tuyệt đối không được mất bình tĩnh nhé!”

Trước kia cả Tô Noãn Tâm và Dương Diễm đều không có chút tự tin nào, nhưng lần này hai người họ thực sự đã học hỏi được rất nhiều điều từ Bạch Kỳ Sương.

Sau đó lại tự mình luyện tập nhiều hơn, dù sao cũng chỉ là web drama thôi mà, chắc là sẽ không có vấn đề gì to tát.

Dương Diễm gật đầu nói: “Các cậu cứ yên tâm đi, bọn mình nhất định sẽ cố gắng hết sức”

“Vậy thì được rồi.”

Chuông báo giờ vào lớp vừa vang lên, các bạn sinh viên đều nháo nhào tản ra.

Đợi mãi mới đến giờ tan học buổi chiều, Tô Noãn Tâm vừa nghe thấy tiếng chuông liền vội vàng đi cùng Dương Diễm đến phòng làm việc của Vương Khả Di,

Vương Khả Di hỏi bọn họ có muốn ký hợp đồng với công ty giải trí không?

Hai người bọn họ vừa nghe thấy vậy thì ngơ ngác lắc đầu nguầy nguậy, nói: “Cô ơi, chúng em vẫn chưa muốn ra mắt nhanh như vậy… chúng em diễn xong bộ phim này còn phải tiếp tục đi học nữa.”

Vương Khả Di nghe vậy thì gật đầu nói: “Điều này cũng nằm trong dự đoán của thấy, nhưng mà thường thì những người ở trong đoàn phim đều sẽ dẫn theo trợ lý để chăm sóc vấn đề sinh hoạt hàng ngày trong đoàn phim của họ, các em định tỉnh toán chuyện này như thế nào?”

“Hả? Chúng em tự chăm sóc nhau không được sao?”

“Nếu các em diễn vai người hầu, đầy tớ gì đó thì sẽ chẳng có ai để ý đến các em… nhưng Tô Noãn Tâm này, vai diễn lần này của em là một nhân vật rất quan trọng, suất diễn không ít… ở trong đoàn phim quanh đi quẩn lại có rất nhiều việc vặt ‘vãnh, đến lúc đó em sẽ lo lắng cho vấn đề sinh hoạt của mình hay là để tâm đến chuyện đóng phim đây? Và lại điều này vẫn chưa phải trọng điểm, điều quan trọng nhất là em là diễn viên nhưng đến một người trợ lý ở bên cạnh cũng không có, em muốn các diễn viên khác nhìn em với ánh mắt như thế nào đây?”

“Cô nói cũng rất có lý…” Nhưng bây giờ muốn thuê một trợ lý cũng phải bỏ tiền ra để trả lương cho người ta mà.

Hiện giờ cả hai người các cô đều không có tiền.

“Thông thường đều là các công ty quản lý chịu trách nhiệm sắp xếp trợ lý cho diễn viên, nhưng các em không ký hợpđồng với công ty nên sau khi trở về, các em có thể thương lượng chuyện này với người nhà xem sao, nếu như trong nhà có họ hàng thân thích đến đó giúp đỡ thì cũng ‘tot!”

“Vâng thưa thầy…”

“Ngoài ra ngày mai các em không cần tới trường nghe giảng nữa, cô cho các em nghỉ phép hai ngày về nhà nghiên cứu kịch bản và ở bên gia đình, sau đó liền trực tiếp vào đoàn ký hợp đồng đóng phim rồi, đến lúc đó đích thân cô sẽ đưa các em đến đoàn phim, giúp các em xem xét hợp đồng thật kỹ lưỡng rồi mới ký, sau này các em cũng phải chú ý đến việc này hơn, bất luận là ký hợp đồng với bộ phim nào, phim có cát xê thấp hay cao thì đều nhất định phải xem xét tất cả các điều khoản trong hợp đồng thật rõ ràng! Nếu không sẽ bị mấy đoàn phim xấu xa lừa gạt, đã nhớ chưa?”

“Cảm ơn cô đã lo lắng cho chúng em…”

Vương Khả Di gật đầu rồi nói tiếp: “Dương Diễm, em về trước đi, còn Tô Noãn Tâm ở lại một chút, cô vẫn còn mấy câu muốn nói riêng với em.”

“Vâng thưa thầy… Noãn Tâm, mình ra ngoài đợi cậu nhé.”

Tô Noãn Tâm gật đầu nói: “Được.”

Sau khi Dương Diễm ra khỏi phòng, ánh mắt Vương Khả Di có chút phức tạp nhìn Tô Noãn Tâm nói: “Đứa trẻ này… vận may cũng không tồi đấy, thế mà lại được Bạch Kỳ Sương coi trọng nhận em làm học trò

Tô Noãn Tâm nghe vậy thì không khỏi kinh ngạc nói: “Hả? Cô giáo của em nói cho có biết sao?

Vương Khả Di gật đầu đáp: “Em là học trò của thầy, cô ấy muốn thu nhận em đương nhiên cũng phải qua được cửa đi của cô chứ có điều, em không biết quá nhiều chuyện của cô ấy, cô cũng chỉ có thể nhắc nhở em một điều rằng Bạch Kỳ Sương kết thù với rất nhiều người trong giới giải trí… kể từ khi còn trẻ đã đắc tội không ít người giàu sang, quyền quý, kẻ thù nhiều vô cùng, em làm học trò của cô ấy, nếu không bị chụp ảnh thì tốt, nhưng một khi đã bị chụp thì chắc chắn sẽ kéo đến rất nhiều phiền phức! Nhưng cô cũng biết rằng có thể em sẽ không sợ, vai diễn cũng có tự mình đoạt được, nhưng cô vẫn muốn nhắc nhở em. Nếu như thực sự sau lưng em có người làm chỗ dựa thì tốt nhất vẫn nên đem chuyện em làm học trò của Bạch Kỳ Sương nói với cậu ta một tiếng… nếu không, tôi cũng không thể chắc chắn rằng người đứng sau lưng em có thể đấu lại kẻ thù của Bạch Kỳ Sương hay không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.